Tề Cảnh Vân nhắc nhở: “Sao Huynh vẫn có thể tự tin đến vậy? Hiện giờ thủ lĩnh của Phi Ưng Vệ đã chết, nếu Huynh cao tay đánh khẽ buông tha cho ta, cũng không ai biết.”
“Nếu như ngươi không bắt các Lãnh Băng Cơ mà cứ vậy chạy trốn, có lẽ ta sẽ để tha cho ngươi.
Nhưng bây giờ, muộn rồi.”
“Nói thì hay lắm.
Nhưng nếu thật sự huynh có tình có nghĩa, vẫn còn nghĩ về tình cảm của hai huynh đệ ta, vậy có lẽ huynh đã không truy cứu đến cùng, điểu tra tận gốc như này.”
“Nếu không niệm tình huynh đệ giữa chúng ta, không niệm tình vì phủ bá tước.
Tề Cảnh Vân, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến lúc này sao? Ngay từ lần đầu xuống tay tại An Nam Sơn Ni.
Từ cách manh mối dẫn về ta đã nghi ngờ ngươi rồi.
thế nhưng ta vẫn không tin người huynh đệ cùng nhau lớn lên với ta như vậy có thể phạm tội phản quốc.”
Vì vậy, chuyện này ta vốn dĩ không nói nửa lời đều là âm thầm điều tra, chính là hi vọng có thể âm thầm giải quyết.
nếu không theo luật pháp của vương triều trường an sẽ hại thêm hàng chục sinh mạng vô tội.
Ngươi liên hệ với các nhà thương, tửu lâu, lâu như vậy mà ta vẫn chưa tìm ra sơ hở.
Vốn cứ nghĩ rằng mình đã sai.”
“Vốn dĩ, bão tuyết đêm đó, kẻ giả danh Phi Ưng Vệ đánh nhau ở am Nam Sơn Ni lại là ngươi.
ta vốn tưởng rằng nội bộ có gián điệp, điều tra lâu như vậy vẫn không có kết quả.
Thật đúng là, lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006214/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.