🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhẫn không gian mất rồi lại được, trong lòng Lãnh Băng Cơ có chút vui mừng, bình tĩnh đi lên trước, trước tiên là đeo lại một bộ vòng tay ngọc quấn kim lên tay, rồi mới nhặt lại nhẫn không gian.
Vừa đeo vào ngón tay, toàn thân liền thoải mái hẳn, cứ như là bay trên bầu trời với tốc độ cao được mấy ngày, cuối cùng cũng an toàn hạ cánh.
Tề Cảnh Vân ở phía sau bỗng dưng lên tiếng: “Hình như biểu tẩu rất quý chiếc nhẫn này của tẩu? Nhớ lúc trước ngày nào tẩu cũng đeo trên tay, chưa từng bỏ ra.”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ bất ngờ, bản thân che giấu tốt như vậy mà cũng bị hắn nhìn ra sao?
Một mặt nàng tiếp tục thu dọn đồ dùng tùy thân của mình, mặt khác thờ ơ nói: “Cái này thì đệ không hiểu rồi, mười ngón đan vào nhau, ngón tay của con người và huyết mạch trong tim liên thông với nhau.
Lúc con gái nhà họ Lãnh chúng ta xuất giá, trên ngón tay phải đeo một chiếc nhẫn như vậy, sau này phải tu tâm dưỡng tánh, an phận mà hầu chồng dạy con.
Làm gì có thể tùy tiện tháo ra chứ?”
“Phải không?” Tề Cảnh Vân bình tiễm nói: “Nghe ra thì có vẻ rất có lý.
Nếu chiếc nhẫn này có ý nghĩa sâu xa như vậy, vậy thì ngày mai nhờ người đến lấy chiếc nhẫn này của tẩu giao cho biểu ca, nói với huynh ấy, người đang trong tay ta, để huynh ấy tốt nhất không nên làm càng.”
Cái gì?
Có lộn không? Lãnh Băng Cơ sắp khóc không ra nước mắt rồi.
Bản thân dốc công cực khổ, tốn nhiều sức như vậy, khó lắm mới lấy lại được, hắn lại muốn lấy đi? Đây không phải là sửa tốt thành xấu sao?
Cảm giác như cái kịch bản mà bản thân đang giữ, bản thân chính là nữ chính bi thảm, còn là dạng nhân vật ngây thơ nữa, những người khác thì lại khôn như khỉ vậy.
Tề Cảnh Vân dùng mắt ra hiệu một cái, Phi Ưng Vệ đó liền xông lên trước, nhằm vào nàng mà giơ tay ra: “Vương Phi nương nương, xin người hãy đưa cho tiểu nhân?”
Lãnh Băng Cơ vô cùng tiếc nuối khi phải tháo nó ra, dùng khăn tay lúc nãy bao lại chiếc nhẫn, sau đó trịnh trọng đưa vào tay Phi Ưng Vệ đó.
“Tuyệt đối không được làm mất, nếu không, ngươi sẽ không yên với ta đâu.”
Phi Ưng Vệ sợ hãi, lấy nhẫn không gian đó cất vào.
Tề Cảnh Vân nhìn nàng, đau đến chau mày: “Biểu tẩu không phải đã nói sẽ châm cứu cho ta sao? Có thể nào đừng kéo dài thời gian nữa không?”
Lãnh Băng Cơ muốn khóc, nhẫn không gian bị huynh tịch thu rồi, ta làm gì còn có tâm trạng châm cứu cho ngươi nữa? Châm cứu cũng không phải để trị bệnh mà là trút giận.
Nàng lấy ngân châm ra, suy xét kĩ, nếu bản thân canh hắn không đề phòng, châm vào huyệt đạo của hắn, cơ hội thành công sẽ cao bao nhiêu.
Tề Cảnh Vân một lần nữa như nhìn thấu được tâm tư của nàng: “Còn nữa, nhắc nhở biểu tẩu một tiếng, châm cứu dịu dàng chút.
Tay của ta có khi còn nhanh hơn đầu cửa ta.”
Đúng là con hồ li mà.
Lãnh Băng Cơ quơ quơ ngân châm trong tay: “Vùng bệnh của đệ trong dạ dày, châm cứu chỉ có thể giúp đệ giảm nhẹ cơn đau, không thể trị bệnh.
Tốt nhất thì vẫn phải có chất xúc tác, để ói hết những thức ăn không tiêu hóa được từ trong dạ dày ra ngoài, có thể sẽ đỡ hơn nhiều.”
Thẩm Phong Vân nhìn mấy cây châm sáng loáng đó, cảm thấy cách ói ra có thể sẽ hữu hiệu hơn.
Lỡ nàng lợi dụng thời cơ giở trò gì xấu thì sao? Đối với người chuyên châm cứu nắm rõ toàn bộ các huyệt đạo của cơ thể người, nguy hiểm.
“Vậy thì ói ra trước đi.”
Lãnh Băng Cơ nhanh chóng nói: “Cách nôn ói tốt nhất chính là dùng canh Hoàng Kim, cũng chính là canh phân lâu năm, cái này dễ làm, không cần phải ra khỏi khuôn viên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.