Chẳng lẽ là tràng cảnh cướp thê tử?
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thấy đôi giày được để ngay ngắn ở dưới giường.
Nó được đặt cẩn thận như thể ai đó đã đặc biệt sắp xếp.
Nàng xỏ giày đi ra mở cửa phòng.
Bóng lưng của một người đàn ông đang ngồi ngoài sân, dùng vải cẩn thận lau thanh trường kiếm trong tay vô cùng tỉ mỉ.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng lông cáo sang trọng, và mái tóc đen dài của anh ta rủ trên vai. Bạn đang đọc truyện tại # TRUмtгцу en. мE #
Bầu trời u ám, tuyết bay lả tả, gió núi thật là mát.
Lãnh Băng Cơ dựng cổ áo lên để chặn làn gió mát đang thổi đến.
“Tề Cảnh Vân, thật sự là đệ sao?”
Tề Cảnh Vân xoay người lại, chậm rãi nở nụ cười giễu cợt nhìn Băng Cơ: “Biểu tẩu quả thật ngủ rất ngon.
Tẩu đã ngủ một ngày một đêm.”
Lãnh Băng Cơ xoa xoa bụng: “Đó gọi là đang ngủ sao? Là hôn mê chứ hả?”
“Khà khà, đệ xin tạ lỗi với biểu tẩu, hai tên đó không biết nhẹ tay gì cả, đệ đã giết cả hai để trút giận cho tẩu rồi.”
Giọng điệu trầm thấp của hắn như đang nói đùa, vừa hé miệng ra như một làn sương trắng, khiến người ta ảo tưởng rằng hắn nói chuyện rất ấm áp.
Lãnh Băng Cơ không khỏi quấn chặt quần áo của nàng: “Giết người diệt khẩu?”
“Tất nhiên là không phải.
Làm sao đệ có thể tàn nhẫn như vậy được chứ.
Đệ chỉ là giúp bọn họ tạo ra hiện trường giả rằng tất cả người và xe đều bị thiêu rụi.
Tất nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006196/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.