Trước mắt bao người, phó tướng đang lo lắng lời đồn đãi sẽ nổ ra, cẩn trọng thay đổi xưng hô.
Cừu thiếu chủ lại nói: “Băng Cơ thật sự không ở vương phủ sao? Thời điểm nguy hiểm như vậy, sao ngươi lại có thể để cho nàng ấy một mình đi lại bên ngoài?”
Mộ Dung Phong: “Nguy hiểm cái gì? Chẳng lẽ không phải do ngươi phái người bắt cóc nàng ấy đi sao?”
Trong nháy mắt Cừu thiếu chủ thay đổi sắc mặt, thu hồi trường kiếm lại: “Hỏng rồi, Phi Ưng Vệ!”
Mộ Dung Phong tay nắm chặt roi ngựa: “Làm sao ngươi biết?”
“Băng Cơ sau khi về phủ chưa nói với ngươi sao?”
“Nói cái gì?”
Cừu thiếu chủ dùng mũi kiếm chỉ vào Mộ Dung Phong, gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Phi Ưng Vệ muốn giết người bịt miệng! Hôm nay Băng Cơ đi cùng ta đến am Nam Sơn Ni để điều tra về tung tích của Phi Ưng Vệ, trên đường trở về đã gặp huynh đệ tốt của ngươi đấy.”
Băng Cơ nghi ngờ rằng giáo chủ thực sự của Kim Ưng không ai khác chính là Tề Cảnh Vân.
Lúc đó, Băng Cơ sợ Tề Cảnh Vân sẽ bí mật ra tay với mình, nên mới bảo ta đích thân đưa nàng trở về Kỳ Vương Phủ, nàng bảo ta phải lập tức về phủ nói chuyện này với ngươi.”
Mộ Dung Phong lập tức ngẩn ra.
Băng Cơ đã từng hai ba lần nói rằng có chuyện cần bàn bạc với mình, nhưng đều bị chính mình cắt ngang.
Mình thì cứ bận việc này việc kia, chuyện nàng ấy và Cừu thiếu chủ đã gặp hôm nay, cuối cùng khiến nàng ấy không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006194/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.