Lãnh Băng Thanh mài lưỡi đao đến sáng bóng, cầm đao dạo quanh sân một vòng mà cũng chẳng tìm được chỗ để trút giận được.
Thế là nàng mở cửa sân đi ra bên ngoài.
Nhóm mấy người Điêu ma ma lại chẳng yên lòng, vội vàng đuổi theo hỏi với rằng: “Vương phi nương nương, người định đi đâu ạ?”
Lãnh Băng Cơ cũng chẳng quay đầu lại đáp: “Thử xem đao có sắc không?”
Cái khí thế lửa giận hừng hực như thế kia khiến chẳng ai dám đi lên ngăn cản, mà cũng chẳng ngăn cho nổi.
Trong ba người cũng chỉ có Nhi Nhi là nhanh chân nhanh tay nhất, nàng ta vội vàng chạy vào thư phòng của Mộ Dung Phong, thở không ra hơi báo lại: “Vương gia, không ổn rồi, Vương phi nương nương đi ra ngoài một mình rồi.
Mộ Dung Phong cũng đang ở trong thư phòng âm thầm ấm ức.
Lãnh Băng Cơ vừa nổi nóng một trận như thế khiến hắn không sao hiểu được.
Hắn biết nàng và Lãnh Băng Nguyệt trước giờ như nước với lửa, hắn đã hứa với nàng rằng nhất định sẽ xử lý thích đáng việc này, và nàng cũng đã đồng ý rõ ràng rồi, cớ sao mà chỉ trong chớp mắt thôi thì đã không thể chấp nhận được như thế nhỉ?
Giữa hắn và Lãnh Băng Cơ thì những chuyện này đều là chuyện đã xảy ra trước đó rất lâu rồi, chính hắn cũng là bị trúng thuốc mà thân bất do kỷ được không?
Suy nghĩ lại chuyện Lãnh Băng Cơ không còn trong trắng trước hôn nhân, hắn cũng không muốn để nàng phải đau lòng, thậm chí sau khi về ở với nhau thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006174/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.