Cẩm Ngu chạy ra khỏi trạm, hai mắt có chút đau đớn, giống như kim châm.
Cũng nhờ điều này là vào ban đêm, không ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào.
Nhiếp Hồn Thuật của nàng ta vốn không có tu luyện không thành, hôm nay trong nguy cấp, bất đắc định sử dụng ra, tuy nói thôi miên Am Đạt vương tử, nhưng đôi mắt của nàng ta cũng bị thương.
Hận ý mãnh liệt quay cuồng, cùng dục vọng cầu sinh khiến nàng ta tráng gan, nàng ta muốn không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải chạy trốn khỏi Am Đạt vương tử, trở về Thượng Kinh.
Cái gì cũng không làm, vì tìm được Lãnh Băng Cơ, nhất định phải để cho nàng ta vì thế mà trả giá đắt!
Vào giờ khắc này, cổng thành có lẽ đã đóng rồi, nàng ta sợ hãi co người lẩn trốn trong một căn nhà ọp ẹp bỏ không ai ở, chịu đựng mùi hôi khó chịu, cẩn thận trốn tránh sự vây bắt tứ phía của binh sĩ, cho đến tận nửa đêm, mới dừng lại.
Trong màn đêm, một người con gái đi bộ một mình trong đêm khuya, rất nguy hiểm.
Đặc biệt là nàng ta lại mặc trên người một chiếc áo choàng rộng của nam, cần cố gắng để che giấu, kéo áo choàng lên che hết người, mới không sợ bị lộ.
Nàng ta lén lén lút lút tìm đồ vật xung quanh, cuối cùng cùng tìm được một người tên Hoa Tử đang nằm co quắp ở dưới tấm thảm một cửa hàng.
Bởi vì đêm quá lạnh, hắn ta cố gắng co người lại, người run rẩy.
Lúc Cẩm Ngu đi qua, liền ngẩng mặt lên, nhìn nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006167/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.