Lãnh Băng Cơ nói: “Phụ thân thiếp, lão nhạc phụ đại nhân của chàng.”
Mộ Dung Phong đen mặt: “Khi nãy bản vương không nói gì cả.”
Lãnh Băng Cơ cười càng thêm dữ, bụng cơ hồ chuột rút.
Lãnh Thanh Hạc kinh ngạc hỏi: “Phụ thân bị sao vậy? Không phải phụ thân đang tiếp khách ở phòng khách sao?”
“Phải, đó là tiếp khách hay là tiếp người thân.”
Lãnh Băng Cơ nghẹn ngào cười: “Một người thân mưu đồ làm nhạc phụ đại nhân của phụ thân.”
“Nhạc phụ đại nhân?” Lãnh Thanh Hạc có chút mơ hồ, không phải nói, người tới là Doãn Chiến Binh sao?
Lãnh Băng Cơ dùng sức nhịn cười, nói một cách sống động lời mình nghe lén với hai người.
Đợi đến khi nghe nàng nói xong chuyện, Mộ Dung Phong cùng Lãnh Thanh Hạc trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.
Ông già lấy vợ trẻ là chuyện phổ biến nhưng phát sinh trên người mình, vậy thì khó có thể tiếp nhận.
Lãnh Thanh Hạc lắp ba lắp bắp nói: “Gả, gả cho phụ thân chúng ta?”
Lãnh Băng Cơ dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn ta, vỗ vỗ vai hắn ta: “Kìm nén bi thương.”
May mà lão ca nhà mình không có coi trọng tiểu thư nhà họ Doãn này mà, nếu không, cha cướp vợ của con trai, còn để cho người ta sống sao?
Mộ Dung Phong cũng dùng sức nén cười, thiện lương khen Lãnh Thanh Hạc: “Đại ca rất có chủ kiến.”
Đầu Lãnh Thanh Hạc hơi to, hỏi: “Vậy, vậy làm sao đây? Phụ thân tuy rằng hiện tại không đồng ý, nhưng sợ là không ngăn cản được thế tấn công ôn nhu của Tiểu thư nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006155/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.