🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lãnh Băng Cơ nói: “Phụ thân thiếp, lão nhạc phụ đại nhân của chàng.”
Mộ Dung Phong đen mặt: “Khi nãy bản vương không nói gì cả.”
Lãnh Băng Cơ cười càng thêm dữ, bụng cơ hồ chuột rút.
Lãnh Thanh Hạc kinh ngạc hỏi: “Phụ thân bị sao vậy? Không phải phụ thân đang tiếp khách ở phòng khách sao?”
“Phải, đó là tiếp khách hay là tiếp người thân.”
Lãnh Băng Cơ nghẹn ngào cười: “Một người thân mưu đồ làm nhạc phụ đại nhân của phụ thân.”
“Nhạc phụ đại nhân?” Lãnh Thanh Hạc có chút mơ hồ, không phải nói, người tới là Doãn Chiến Binh sao?
Lãnh Băng Cơ dùng sức nhịn cười, nói một cách sống động lời mình nghe lén với hai người.
Đợi đến khi nghe nàng nói xong chuyện, Mộ Dung Phong cùng Lãnh Thanh Hạc trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.
Ông già lấy vợ trẻ là chuyện phổ biến nhưng phát sinh trên người mình, vậy thì khó có thể tiếp nhận.
Lãnh Thanh Hạc lắp ba lắp bắp nói: “Gả, gả cho phụ thân chúng ta?”
Lãnh Băng Cơ dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn ta, vỗ vỗ vai hắn ta: “Kìm nén bi thương.”
May mà lão ca nhà mình không có coi trọng tiểu thư nhà họ Doãn này mà, nếu không, cha cướp vợ của con trai, còn để cho người ta sống sao?
Mộ Dung Phong cũng dùng sức nén cười, thiện lương khen Lãnh Thanh Hạc: “Đại ca rất có chủ kiến.”
Đầu Lãnh Thanh Hạc hơi to, hỏi: “Vậy, vậy làm sao đây? Phụ thân tuy rằng hiện tại không đồng ý, nhưng sợ là không ngăn cản được thế tấn công ôn nhu của Tiểu thư nhà họ Doãn! Các ngươi không biết, phụ thân khen nàng ta đến mức trời rơi xuống, bởi vì ta không chịu cưới, thiếu chút nữa đã đoạn tuyệt cha con với ta.”
Mộ Dung Phong một liền thả đá xuống giếng một cách trang trọng: “Vậy hiện tại Lãnh tướng vì cưới Tiểu thư nhà họ Doãn vào cửa, phỏng chừng cũng có thể cùng huynh đoạn tuyệt quan hệ cha con.”
Lãnh Băng Cơ vui sướng khi người gặp họa, cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là chính là một chuyện như vậy.
Nam theo đuổi nữ, cách tầng núi, nữ đuổi nam, cách tầng mây, Sở Nhược Hề và ca ca chính là ví dụ rõ ràng.
Nếu Doãn Chiến Binh lợi chuyện kia không chịu bỏ qua, thời gian cứ thế trôi, lão phụ thân thích mới mẻ, chẳng mấy chốc ngoan ngoãn đầu hàng.
Nếu muốn cưới thêm lần nữa các nàng sẽ không ngăn cản, nhưng Tiểu thư nhà họ Doãn này nếu vào cửa làm nương, thật sự là xấu hổ.
Nàng Lãnh Băng Cơ thật đúng là không hiểu, lão phụ nhà mình có mị lực chỗ nào? Tại sao lại có nhiều người thích như vậy?
Trong lòng nàng khẽ thở dài một hơi: “Loại chuyện này, chỉ cần tìm người truyền tin cho Tiết di nương là được, bảo vệ phụ thân là trách nhiệm của bà ấy.
Chúng ta không cần phải lo lắng.”
Lời này là nói thật, tin tưởng dựa theo bản lĩnh của Tiết di nương, còn có ca ca là Đại Lý Tự khanh chống lưng, chống cự phụ nữ nhà họ Doãn này là không thành vấn đề.
Lãnh Thanh Hạc lúc ấy không ngồi yên được: “Vậy thì huynh bây giờ đi sắp xếp.”
Hắn ta hoảng hốt bỏ đi.
Trận cười của Lãnh Băng Cơ rốt cục cũng chậm lại.
Cuộc sống ở khắp mọi nơi là sợ hãi, hãy quen với điều đó đi, thiếu niên, bình tĩnh.
Hai người trở lại Kỳ vương phủ.
Người trong cung chờ tới mức sốt ruột, thúc giục Lãnh Băng Cơ, đồ Hoàng thượng muốn đã chuẩn bị xong chưa?
Hai ngày nay, Lãnh Băng Cơ hí hửng đắc ý, thiếu chút nữa đã quên luôn chuyện này.
Lúc đầu đồng ý với Hoàng đế sẽ đưa Cẩm Ngu vào cung trước khi xuất gia, ai biết lại gặp phải mối phiền phức Lãnh Băng Nguyệt nên cứ thế quên luôn chuyện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.