Hiển nhiên là Lãnh Băng Cơ không phải đối thủ của Mộ Dung Phong, nên dứt khoát ngồi phịch xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem kể lể, phát huy bộ dạng khóc lóc la lối vô cùng nhuần nhuyễn.
Những hạ nhân đứng bên cạnh nhìn mà ngây ngốc cả người! Vương phi nương nương nhà mình sao còn có cả khả năng này thế?
Khi mỹ nhân khóc thì giống như hoa lê dính mưa, giọt sương trên hoa hải đường vậy, nhìn thấy mà thương, dù có luyện thành sắt thép đi nữa thì giây phút này trong lòng cũng mềm nhũn;
Khi Vương phi nương nương khóc, mẹ ơi, kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, khóc đến lật nóc nhà, chọc thủng màng nhĩ, khóc đổ cả tòa thành, nói nàng là một nữ trung hào kiệt cũng không sai!
Vương gia sợ vợ, về tình có thể tha thứ, thật đáng thương, quá đáng thương!
Mộ Dung Phong giơ cao tay lên, bàn tay phô trương thanh thế giơ ra cả nửa ngày cũng không dám đáp xuống, tức đến viêm cả phổi.
Am Đạt vương tử đứng bên cạnh có chút xấu hổ, khuyên cũng không phải lắm, mà không khuyên cũng phải.
“Mấy ngày này Tiểu vương ở trong phủ của Kỳ vương phủ quả thực là đã quấy rầy ngài nhiều rồi, cũng mang lại cho vương phi nương nương không ít bất tiện, Thật ra hôm nay vốn dĩ tiểu vương cũng muốn nói chào tạm biệt với Kỳ vương phủ.”
Mộ Dung Phong liền sửng sốt: “Sao lại gấp gáp như vậy? Ngài đừng nghe những ăn với linh tinh của người đàn bà này.
Lãnh Băng Cơ, còn không mau chóng bồi tội với Am Đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006144/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.