🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước kia thường xuyên đến đây đưa đồ cho ta.
Từ khi ta có thai, chúng ta cũng ít lui tới.
Ngươi hùng hổ dọa người từ không thành có la bắt nạt ta bây giờ không chỗ nương tựa à?”
Nàng chém đinh chặt sắt liều chết không nhận, điều này khiến mấy người Thẩm Phong Vân cũng không có cách.
Dù sao nàng cũng là Trắc phi của Vương phủ, cũng không thể bức cung thẩm vấn như thẩm vấn phạm nhân chứ?
Mỗi lần Phương Phẩm Chi đóng vai nữ trang đều tô son điểm phấn, che đi ba phần hình dáng ban đầu, cho dù bảo người quen xác nhận, chỉ sợ cũng là lập lờ nước đôi, không ai dám nói chắc như đinh đóng cột.
Chỉ do dự trong chốc lát, Lãnh Băng Nguyệt đã ôm bụng khom lưng xuống: “Bụng của ta, bụng đau quá!”
Lại diễn trò này nữa? Hài tử này còn trở thành đòn sát thủ mà nàng dựa vào.
Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Lại động thai khí à?”
Lãnh Băng Nguyệt ngửa mặt lên, đáng thương năn nỉ: “Tỷ tỷ, cứu ta, mau cứu con của ta.”
“Lãnh Băng Nguyệt, ngươi đừng suốt ngày dùng kiểu này nữa được không? Có một số lời nói dối, cứ nói mãi rồi sẽ trở thành sự thật.”
“Ta không nói dối.”
Lãnh Băng Nguyệt năn nỉ với giọng the thé: “Bụng của ta thật sự đau quá, e là sắp không được rồi.
Ta biết tỷ tỷ không thích ta, càng ghét hài tử trong bụng ta hơn, nhưng hắn là cốt nhục của Vương gia mà.
Ta đáp ứng ngươi, sau này sẽ không tranh sủng với ngươi nữa, hài tử này cũng tuyệt đối sẽ không tranh đoạt với ngươi cái gì cả, ta chỉ muốn sinh hài tử này ra, nuôi dạy hắn trưởng thành.
Tỷ tỷ, tỷ tha cho ta được không?”
Lãnh Băng Cơ không khỏi sững sờ, nàng đang diễn trò gì vậy? Mình cũng đâu có làm gì nàng, sao lại kéo đi xa vậy?
Hơn nữa giọng điệu này giống như hát hí khúc, không khỏi hơi cao giọng quá.
Nàng muốn kêu la cho người bên ngoài đều nghe được ư?
Một khắc sau, cửa phòng bị người đẩy mạnh ra từ bên ngoài, Lãnh Tướng mặt trầm như nước đứng ngoài cửa.
Tục ngữ nói: Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Lãnh Tướng không có việc gì càng sẽ không tới thăm, chẳng lẽ Lãnh Băng Nguyệt đã chuẩn bị từ sớm, sai người mời phụ thân tới trước?
“Phu thân, sao phụ thân lại tới đây?”
Lãnh Tướng lạnh lùng nhìn nàng, cũng không trả lời câu hỏi của nàng: “Băng Cơ, con đối xử với thân muội muội của mình như thế à?”
Lãnh Băng Cơ thấy oan uổng: “Ta làm gì? Ta chẳng qua chỉ hỏi nàng mấy câu mà thôi.”
Lãnh Tướng bước một bước xông tới, chỉ vào mũi Lãnh Băng Cơ mà nói: “Vi phụ đứng ngoài cửa đã nghe được rõ ràng, cho dù con không hề làm gì, nhưng con thân là trưởng tỷ, sao có thể thấy chết mà không cứu?”
Ta thấy chết mà không cứu?
Lãnh Băng Cơ giận quá hóa cười, chiêu số này không biết Lãnh Băng Nguyệt rốt cuộc đã dùng bao nhiêu lần rồi? Nàng như thế rõ ràng là chột dạ, muốn trốn tránh nàng và Thẩm Phong Vân thẩm vấn.
Thẩm Phong Vân cũng ngượng ngùng giải thích: “Lãnh Tướng, e rằng trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi, vừa nãy chúng ta chỉ đang nói chuyện, rất bình tĩnh, cũng không có lời nào quá đáng.”
Lãnh Tướng lạnh giọng đánh gãy lời Thẩm Phong Vân: “Đây là chuyện của nhà chúng ta, Thẩm thế tử, ta hy vọng ngươi không nên đụng vào chuyện này, hôm nay nếu tiểu nữ thật sự có gì không hay xảy ra, ta sẽ tới quý phủ tìm lão thái quân và Quốc công gia đòi một lời giải thích.”
Sau đó hắn không rảnh nói nhiều nữa, cất giọng phân phó: “Người đâu, mau đi mời đại phu, mau!”
Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài một hơi, tên kỹ nữ Lãnh Băng Nguyệt này quá biết diễn kịch, cộng với màn lên án đầy huyết lệ hồi nãy, e là đổi thành ai cũng sẽ hiểu lầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.