Có người đến đây chết thay, vậy Ưng Hoàng giáo chủ chân chính có thể an toàn thoát thân, kê gối cao mà ngủ.
Chẳng lẽ trong lúc thẩm vấn, hắn không lộ ra chút sơ hở nào à?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Cuộc thẩm vấn sau đó ta cũng không tham dự, không phải ai cũng tự mình thẩm vấn được.
Ở trong đó, ta nghĩ biểu tẩu chắc cũng hiểu, bọn họ chỉ muốn kết thúc vụ án càng sớm càng tốt, về phần điểm đáng ngờ thì không có ai xem kỹ cả, càng không muốn có thêm chi tiết nào khác.”
Tề Cảnh Vân cười trêu chọc: “Sao biểu tẩu lại để tâm đến Phi Ưng Vệ thế? Ta nghe Phong Vân nói, lúc trước còn là tẩu đoán ra đầu tiên, rằng cái chết của hai thị lang có liên quan đến Phi Ưng Vệ, sao tẩu biết được vậy?”
“Đánh bậy đánh bạ chứ sao nữa.”
Lãnh Băng Cơ chột dạ giải thích: “Chẳng qua là thuận miệng nhắc tới thôi, ai biết lại là mèo mù gặp cá rán, vậy mà lại nói trúng.”
Điều này khiến Tề Cảnh Vân có phần không nhịn được bật cười: “Biểu tẩu quá khiêm tốn, tẩu vẫn luôn bày mưu nghĩ kế, trong lòng đã có suy tính từ lâu rồi đúng không? Tẩu nói bây giờ tẩu đang có thai, không đi thưởng thức mấy cái hoa cỏ gì đó, lại mỗi ngày đều thích chém giết, sau này hài tử còn chưa biết sẽ có tính tình ngang ngược đến đâu nữa.”
Thẩm Phong Vân ngượng ngùng nói: “Do ta cứ làm phiền biểu tẩu, mấy ngày nay hợp tác tra án, ta được ích lợi không nhỏ.”
Lãnh Băng Cơ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006131/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.