🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, liên quan đến Phi Ưng Vệ bên ta còn có tình hình nhỏ, nàng có hứng thú không?”
“Tình hình gì?”
Cừu thiếu chủ uống cạn ly rượu trước mặt, nâng má xem xét nhìn Lãnh Băng Cơ, khiêu khích đôi mắt đào hoa quyến rũ:” Không phải nàng cho người của chúng ta chú ý đến tình hình bên am Nam Sơn Ni sao, chưa có hoàn thành mà rời đi sao? Gần đây lại có người của Phi Ưng Vệ hay lui tới.”
Lãnh Băng Cơ lơ đểnh nói:” Ta biết mà nhất định còn có tàn dư chưa xử lý sách sẽ.
Cây đổ bầy khỉ tan, ngược lại không phải điều đáng quan tâm.”
Cừu thiếu chủ thu lại vẻ mặt cà lo phất phơ đi, nghiêm túc nói:” Liền biết hiện tại nàng buông lỏng rồi, ta sợ bọn họ sẽ đối với nàng bất lợi, nên mới nhắc nhở nàng một tiếng.
Nếu như thực sự là cây đổ bầy khỉ tan, nàng nghĩ xem bọn họ đến đó không tốt, tại sao cứ mạo hiểm trở về Am ni cô chứ? Điều này vốn dĩ không thích hợp.”
Lãnh Băng Cơ sửng sốt, hình như là có chuyện như vậy.
Mặc dù nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Nhưng mà, am Nam Sơn Ni chính là đối tượng trọng điểm mà Mộ Dung Phong quan tâm, hiện tại tin tức lại không có hoàn toàn qua đó.
Bọn họ liền không sợ sẽ bị lộ hành tung, thì bị Mộ Dung Phong một lưới bắt hết sao?
“Có phải hay không ở trong am Nam Sơn Ni này còn có cất giấu bí mật gì sao, đáng để những người này mạo hiểm trở về?”
“Với quy định nghiêm ngặt của Phi Ưng Vệ, bọn họ liền đến giáo chủ của mình của không biết là ai, Phi Ưng Vệ bình thường có thể biết ở đây ẩn giấu bí mật không cho người khác biết không?”
“Ý của ngươi là…”
“Vẫn là lần trước ta nói qua, Ưng Hoàng giáo chủ không có ngốc như vậy, sẽ chủ động chui đầu vào lưới và đâm vào kiếm của Mộ Dung Phong.
Cái người bị bắt và tự sát đó chưa chắc chính là giáo chủ thực sự.
Đây chỉ là kế kim thiền thoát xác của hắn.
Chỉ cần hắn còn giữ được thực lực, trong tay còn nắm giữ bí mật của mấy quan viên thì có khả năng sẽ quay đầu trở lại.”
Lời của Cừu thiếu chủ nói không phải không có khả năng.
Mộ Dung Phong hao hết tâm tư đều không có điều tra ra được tin tức thân phận của Ưng Hoàng giáo chủ, hắn hoàn toàn có thể rút lui, hy sinh này không đáng.
Lãnh Băng Cơ nhíu chặt mày, có chút lo lắng:” Vậy phải làm sao? Hay là, ta đích thân đi am Nam Sơn Ni một chuyến xem sao, xem coi có thể hay không phát hiện ra đầu mối mới gì không?”
“Nàng trực tiếp nói cho Mộ Dung Phong không được rồi sao? Đây là chuyện của nam nhân, nàng vẫn luôn phô trương làm cái gì?”
Đương nhiên Lãnh Băng Cơ không thể nói, lỡ như Mộ Dung Phong giống với Cừu thiếu chủ hiếu kỳ nàng làm sao nhắm chuẩn một cô Am ni cô cùng với Phi Ưng Vệ qua lại đâu, nàng làm sao giải thích đây? Liền ngượng ngùng giống như bị Mộ Dung Phong bắt gian tại trận vậy.
Có lẽ, có một ngày nàng sẽ thẳng thắn với Mộ Dung Phong hoang đường một đêm ở am Nam Sơn Ni, nhưng không phải bây giờ.
Lãnh Băng Cơ dùng bữa trưa cùng với Cừu thiếu chủ xong liền cùng nhau về Kỳ vương phủ, chờ một mạch đến tối thì Mộ Dung Phong mới từ doanh trại trở về.
Nàng liền lập tức nói với Mộ Dung Phong về sự nghi ngờ của mình, nhưng tuyệt không có đề cập một lời nào đến am Nam Sơn Ni.
Mộ Dung Phong chỉ nhàn nhạt đáp lại:” Chuyện này ta đã nghi ngờ từ lâu rồi, vẫn luôn bí mật truy tìm manh mối.
Chỉ là không dám làm quá lộ liễu, tránh đánh rắn động cỏ khiến cho giáo chủ lại cảnh giác, đề phòng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.