🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nếu Am Đạt vương tử thật sự chỉ sử dụng Chấn Thiên Lôi bình thường thì hắn ta chắc chắn không đến mức phải lo lắng đến như vậy không? Cho nên cái cớ để làm phân tán sự chú ý của mình cũng chưa nghĩ đàng hoàng, trong lúc hoảng loạn đã lỡ miệng nói ra những lời thiếu sót này.
“Đa tạ Lỗ đại nhân quan tâm, bản vương phi không đến mức yếu đuối như vậy.”
Ánh mắt Lỗ đại nhân do dự một chút:” Am Đạt vương tử nhà ta vừa rồi mới bị thương một chút, còn phải làm phiền Phong vương giúp đỡ xem xét xem có vấn đề gì đáng ngại không.”
Chỉ số thông minh đã được hồi phục trở lại, lời bào chữa này quả thật không tồi.
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn vị anh hùng cứu mỹ nhân Am Đạt vương tử này, không ngạc nhiên khi hắn ta sẵn sàng chấp nhận rủi ro để có thể trở thành anh hùng.
mang theo vài quả lựu đạn phòng thân, dù có thêm hai con hổ nữa xông lên cùng nhau cũng có thể khiến con hổ bị dọa cho sợ hãi mà vãi tè.
Còn Cẩm Ngu ở bên cạnh hắn ta, người đã hai lần thoát khỏi cõi chết, vậy mà lại không có một chút hoảng sợ nào, nàng ta chỉ đi theo Am Đạt vương tử mà không nói một lời nào.
Nếu là bình thường thì chắc chắn đã sớm khóc như hoa lê trong mưa, đến tìm Mộ Dung Phong đòi an ủi rồi.
Lẽ nào thay đổi chiến lược và chiến thuật của mình, không đi nước cờ làm người yếu ớt nữa? Nhưng dù sao thì cũng không có khả năng bỏ cuộc.
Lãnh Băng Cơ buông tay, bất lực nói với Lỗ đại nhân:” Ở trong này không có thuốc, chỉ có thể ra khỏi đây rồi nói tiếp.”
Nơi này quả thực không thích hợp để ở lại lâu, đoàn người nhanh chóng thu dọn rồi nhanh chóng rút lui.
Lãnh Băng Cơ nhân lúc Lỗ đại nhân không để ý, đưa ngón chân kéo vào trong váy rồi sau đó đá một mảnh vỡ đến trước mặt Mộ DungPhong.
Nhìn Mộ Dung Phong ngay lập tức đem mảnh vỡ nhặt lên giấu trong tay, lúc này mới không còn tích cực nữa mà cùng với mọi người đi ra khỏi Sư Hổ Doanh.
Có ngạc nhiên nhưng không nguy hiểm, nhưng cũng là cụt hứng bỏ về.
Sau khi ra khỏi Sư Hổ Doanh, Lãnh Băng Cơ kiểm tra sơ qua cho vương tử Am Đạt, có điều đầu vai của hắn ta bị trầy một lớp da, cũng không có gì đáng lo ngại, lấy ra dung dịch thuốc tím từ trong hộp thức ăn ra rồi đưa cho Lỗ đại nhân.
Lỗ đại nhân cũng không hỏi gì, cầm lấy rồi quay người lại bôi thuốc cho Am Đạt vương tử.
Lãnh Băng Cơ nhìn theo bóng lưng của hắn ta ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó, sau đó lên xe ngựa của mình.
Mộ Dung Phong lấy ra mảnh vỡ trên tay, đưa cho nàng:” Nàng giữ cái này để làm gì?”
Lãnh Băng Cơ nhận về để trong tay cô, quan sát cẩn thận:” Giống như Vu phó tướng, nghiên cứu một chút.”
Những lời này làm Mộ Dung Phong giật mình:” Bản vương nghiêm túc cảnh cáo, nàng tuyệt đối không được đụng vào những thứ này, nó quá nguy hiểm.”
“Không lẽ mạc Bắc đã đi trước chúng ta một bước, chế tạo ra loại vũ khí Chấn Thiên Lôi có lực sát thương cực lớn như thế này sao? Nó thậm chí có thể được ném từ một khoảng cách xa.”
Sắc mặt Mộ Dung Phong như cứng lại:” muốn chế tạo ra thứ này đòi hỏi phải có một kỹ thuật đặc biệt tinh xảo, làm sao có thể chế tạo một số lượng lớn?”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi:” Lỗ đại nhân bên cạnh Am Đạt vương tử đó chắc chắn là một nhân vật không đơn giản.
Kỹ thuật chế tác có lẽ không làm khó được hắn ta, thứ duy nhất có thể làm khó mạc Bắc có lẽ là.
Trong lòng nàng lay động, đột nhiên ngẩng đầu lên:” Lần này là mạc Bắc đến Trường An trước, yêu cầu hoà thân, nhưng điều kiện là gì? Vì cái gì?”
Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút:” Lần trước lúc ta uống rượu với Am Đạt vương tử, hắn đã kể cho ta nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.