“Đứa nhi nữ ngốc, người ta sắp lấy vợ mới rồi!”
“Cho dù làm thiếp đi chăng nữa, con cũng phải gả cho huynh ấy.”
Sở tướng quân tức giận đến suýt không đứng dậy được, một đám người vào kéo Sở Nhược Hề lôi ra ngoài.
Sở Nhược Hề khóc lóc trước mặt mẹ, khóc chán chê rồi lại đến chỗ ca ca, tẩu tẩu khóc tiếp, cho đến khi mọi người trong phủ cảm thấy đau đầu, khó chịu, phiền não không dứt.
Nghĩ xem thực ra nếu gả Nhược Hề vào Tướng phủ, thành thân với một người có tương lai và xuất chúng như vậy.
Ít ra thì cũng tốt hơn là để nàng suốt ngày khóc lóc, kể lể trong nhà.
Hay là chi bằng, nghĩ cách để nàng được gả qua đó?
Có người ngập ngừng ngẩng đầu lên, ngoài trừ Sở tướng quân ra thì trong phủ hầu hết ai cũng đồng ý với ý kiến đó.
Tiểu muội khóc mãi như vậy thì không sao, nhưng tướng quân sẽ tức chết mất.
Lãnh Thanh Hạc hỏi Lãnh Băng Cơ:” Hay là cứ dứt khoát làm rõ sự tình đi, thành hay bại còn tùy thuộc vào Sở tướng quân.
Nếu không sẽ khiến người người bất hòa với nhau, không thể chịu nổi.”
Lãnh Băng Cơ hỏi:” Có một câu như thế này: Tức phụ tống tấn phòng, môi nhân nhận quá tường, một ngày nào đó, huynh lấy được Sở Nhược Hề kia rồi, sẽ không bán đứng muội chứ, như vậy thì tất cả đều là chủ ý của muội rồi?”
Lãnh Thanh Hạc dứt khoát lắc đầu:” Sẽ không.”
Lãnh Băng Cơ khịt mũi:” muội không phải là không bỏ qua được chuyện của phụ thân nàng ấy, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006108/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.