Cái nhìn thoáng qua ấy đuôi lông mày mang xấu hổ, đôi mắt phong tình vạn chủng, trái tim Mộ Dung Phong rung động:” Yêu tinh, chẳng trách sẽ cưỡi mây lướt gió, hồn xiêu phách lạc.”
Thật là, bảo bảo tò mò này còn đang buồn bực, không biết mình làm thế nào mới khiến mặt hồ dâng lên sương mù, hỏi quanh co lòng vòng.
Lãnh Băng Cơ dắt tay của hắn:” Đi theo ta.”
Hai người ra khỏi cửa điện, trong viện có bể cá làm bằng sứ Thanh Hoa, được đặt ở dưới cây lựu, trong đó có hai con cá chép đang nhàn nhã phun bong bóng, nghe thấy có tiếng bước chân lập tức lặn xuống dưới nước.
Lãnh Băng Cơ dắt tay hắn đi đến trước bể cá, ngó nghiêng xem xung quanh không có ai, nàng mới lấy một bọc giấy ra từ trong tay áo, mở ra rồi đổ một chút vào bể.
Cá chép vốn dĩ đang lặn dưới đáy nước không muốn nhúc nhích lại nổi lên, bơi trên mặt nước không muốn lặn xuống.
Nàng cố gắng giải thích một cách dễ hiểu:” Ta chỉ phối một chút mồi câu mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên? Nếu không phải ta lo lắng sẽ lộ ra chân tướng, chỉ với Thiên Lý trì ở trước Khang Đình Cung ấy, thiếp đổ cả hai bình nước thuốc vào, tạo ra một tầng dầu kín gió ở trên mặt nước, cá dưới đáy ao không thở nổi, thì tất cả đều nổi lên mặt nước, đó mới gọi là hùng vĩ.”
“Còn làn sương trắng thì sao? Nàng cũng không thể đốt cả một ao nước chứ? Nàng bảo người của ta lén đổ thứ gì vào trong đó?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006099/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.