Lục Vu kinh ngạc trợn tròn mắt:” Ta đúng là nhất thời tò mò mới leo lên trên xe chở nước xem thử, nắp thùng nước đó nhỏ xíu như thế, ta mà leo vào được là hay rồi. Chẳng qua, sao Cẩm Ngu quận chúa lại thấy được? Ta đi ngang qua cổng Kiêm Gia Điện, thấy ngươi đang ngồi trong sân nghỉ ngơi. Mắt ngươi không thấy được, sao có thể đi theo ta xa như vậy?”
Hơi khựng lại, không đợi Cẩm Ngu biện hộ, nàng đã ra ý hiểu rõ:” Ta biết rồi, ta nghe nói ngươi đã ngưỡng mộ Am bạt vương tử từ lâu, sợ ta cướp mất cơ hội hòa thân lần này, cho nên ngươi tự tạo ra lời đồn ta đã tự xuất cung. Nếu làm thế, phụ hoàng ta chỉ có thể cho ngươi đi hòa thân ở Mạc Bắc!”
Lần này, Cẩm Ngu càng không có lời gì để nói. Nàng đã láng máng hiểu được, mình trúng kế rồi.
Lãnh Băng Cơ và Lục Vu hợp tác đào một cái hố, sau đó dẫn dụ mình cắm đầu xuống dưới, không bò lên nổi.
Ánh mắt mọi người trong điện nhìn nàng cũng đầy ẩn ý sâu xa.
Hôm nay, nàng thừa nhận khôi phục thị lực thì đây chỉ là một sự hiểu lầm, không thừa nhận thì đây là tung tin đồn thất thiệt để hãm hại công chúa. So sánh hai điều này với nhau, cái nào nhẹ cái nào nặng?
Hơn nữa, trong nội tâm nàng vẫn còn hy vọng mình sẽ may mắn. Cho dù mình khôi phục thị lực thì thế nào? Trong việc hoà thân này nàng chỉ là người thay thế, tuy trên người Lục Vu toàn là thịt mỡ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006093/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.