🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Am Đạt vương tử hiểu rõ trong lòng, thế là vung tay lên, đuổi các mỹ nhân đi hết.
“Vậy bây giờ chỉ còn ngươi ta, hai đại nam nhân, chắc Vương phi nương nương sẽ không để ý chứ? Phong Vương gia xin hãy cởi áo ra nào?”
Mộ Dung Phong thấy ánh mắt của đối phương nóng hừng hực, đã cảm thấy phu nhân nhà mình đã đoán đúng rồi, Am Đạt vương tử này chắc hẳn có sở thích đặc biệt gì đúng không? Hắn không cởi quần áo của một đám mỹ nhân lung linh xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào đại lão gia như mình làm gì? Câu” Lấy gùi bỏ ngọc” là nói hắn không trật vào đâu được.
Đã như thế, hắn càng phải cẩn thận hơn, nếu không một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Phong Vương gia lúng túng nghĩ nát óc, tìm cái cớ:” Không được không được, bản vương cố ý chọn lựa mỹ nữ hầu hạ Am Đạt vương tử tắm rửa, sẽ không quấy rầy”
Hình như Am Đạt vương tử càng có hứng thú với hắn hơn:” Chẳng lẽ Phong Vương gia còn sợ xấu hổ hay sao? Tất cả mọi người đều là nam nhân, có gì phải ngượng ngùng? Tới đi, cùng nhau tắm”
Phong Vương gia thuần khiết có hơi hoảng hốt, hắn thật sự xấu hổ, nhìn thế nào đều cảm thấy ánh mắt Am Đạt vương tử nhìn mình rất thèm khát, cực kỳ không có ý tốt.
“Trường An ta có tài nguyên nước phong phú, không thiếu một chậu nước tắm này, chúng ta vẫn nên tắm riêng thì tốt hơn. Am Đạt vương tử ngươi cứ tùy ý, tùy ý”
Phong Vương gia gần như là chạy trối chết.
Hắn muốn đi về chất vấn Lãnh Băng Cơ, đây là kế hoạch ngu ngốc gì đấy? Từ khi nào lại có vụ tắm rửa chung? Ngay cả hơi nước cũng mang mùi lúng túng.
Lãnh Băng Cơ nghe Mộ Dung Phong đen mặt kể lại xong, cũng kinh ngạc trợn mắt hốc mồm.
Am Đạt vương tử đối mặt với một đám mỹ nhân ướt hết người cám dỗ, vậy mà ngồi trong lòng vẫn không loạn như Liễu Hạ Huệ, chỉ tắm rất nghiêm túc mà tẻ nhạt vô vị, Chẳng lẽ, mình lại chó ngáp phải ruồi lần nữa? Vị Am Đạt vương tử này đúng là khẩu vị không giống bình thường, hắn đang thèm thân thể của Phong Vương gia?
Phòng cháy phòng trộm phòng khuê mật cũng không đủ, bây giờ còn phải đề phòng nam nhân à? Nhìn hắn để ria mép, khí chất rất công, cũng không giống thụ ẻo lả. Nhưng mà làm sao hắn ra lại có thể ngăn cản được thiên kiều bá mị mà mình an bài, ngược lại mời một đại lão gia như Mộ Dung Phong chứ?
Nàng còn đang líu lưỡi khó có thể tin được, tiểu vương tử Mạc Bắc đã mang theo hành lý và tùy tùng của hắn, mênh mông cuồn cuộn chuyển đến Kỳ vương phủ. Hắn nói mới gặp Mộ Dung Phong mà như đã thân từ lâu, cho nên hẳn hy vọng hai người có thể ngủ chung, trò chuyện thâu đêm.
Trò chuyện cái quái gì, hai tên nam nhân ngủ chung một giường? Mạc Bắc ngươi không chỉ thiếu nước, chẳng lẽ giường cũng thiếu?
Lãnh Băng Cơ thật sự không nhịn được, người ta đã đưa tới cửa rồi, chẳng lẽ mình lại còn tiếp tục làm con rùa đen rút đầu? Trong phủ nuôi Lãnh Băng Nguyệt và Cẩm Ngu thôi đã đủ bực mình rồi, đúng lúc nàng khó lắm mới tiễn đi một vị Phật, một đại lão gia như ngươi đến đây xem náo nhiệt gì?
Nếu là mấy ngày trước tiểu vương tử Mạc Bắc vào Kỳ vương phủ ở, Lãnh Băng Cơ sẽ cầu còn không được, dù sao ở chùa ăn lộc Phật, mình cũng có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để sắp đặt một màn gặp mặt tình cờ lãng mạn cho hắn và Cẩm Ngu. Nhưng mà bây giờ trong mắt của hắn chỉ có Mộ Dung Phong, vậy thì không ổn.
Gạt bỏ hoa cỏ bên người Mộ Dung Phong là trách nhiệm của nàng, nếu thật sự không được thì đưa cho ngươi một bình bách thảo khô vậy!
Am Đạt vương tử đang canh giữ ở cổng Triều Thiên Khuyết, giống như thuốc cao da chó, rất có điệu bộ như thể đuổi Lãnh Băng Cơ đi, rồi tu hú chiếm tổ chim khách.
Mộ Dung Phong cắn răng nhãn nhịn, cũng không biết nên làm gì:” Có phải Am Đạt vương tử không quá hài lòng về trạm dịch của Trường An chúng ta không?”
“Ta hết sức hài lòng, nhưng trong đó không có ngươi”
Mộ Dung Phong đen mặt lại:” Ta đã thu xếp lực lượng canh phòng thỏa đáng, cũng phái cao thủ ám vệ bảo vệ sự an toàn của vương tử, xin hãy yên tâm”
“Nhưng bản vương tử cảm thấy Kỳ vương phủ càng an toàn hơn. Chỉ khi ở bên Phong Vương gia mới là an tâm nhất, hay là ngươi không chào đón ta?”
Toàn thân Mộ Dung Phong phát tởm, cảm thấy thức ăn hôm nay hơi bị dầu mỡ.
Lãnh Băng Cơ cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đi ra nghênh đón:” Am Đạt vương tử đại giá quang lâm nơi ở của kẻ hèn này, rồng đến nhà tôm, há có đạo lý nào không chào đón?
Xin mời dời bước đến phòng cho khách”
Am Đạt vương tử cũng không biết Lãnh Băng Cơ, hôm đó Hạo Vương đứng chắn trước mặt, chẳng qua cũng chỉ nhìn được bóng dáng. Bởi vậy hắn ngạo mạn liếc nàng một cái:” Ngươi là ai?”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ âm thầm thở dài một hơi, xem ra đây đúng là phiền toái, người ta hoàn toàn không biết mình, vậy là đến vì Mộ Dung Phong thật rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.