🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lão Hoàng Đế lắc đầu đầy bất lực:” Dựa vào chút tiền đồ này của tam đệ, nhìn thấy thê tử trong mắt liền không có lão tử này rồi, giống như con chim Ác là đuôi dài vậy”
Lãnh Băng Cơ âm thầm khinh thường lòng dạ hẹp hòi của hắn, nhếch miệng, nháy mắt với Mộ Dung Phong, làm cho hắn thức thời một chút, đừng có đụng phải trái tim thủy tinh của lão đầu tử này.
Mộ Dung Phong tiến lên và cúi đầu hành lễ trước lão gia tử.
Hoàng đế đã hồi phục lại khí thế và uy phong cửu ngũ chí tôn của hắn, trầm giọng nói:” Thế nào?”
Mộ Dung Phong từng chữ nói ra, âm vang hữu lực:” May mắn không làm nhục mệnh, nhi thần và Thẩm Phong Vân đã bắt được tất cả thích khách, đuổi bắt tới Ưng Hoàng giáo chủ, chỉ có điều, có chút sơ suất, hắn tự cắt đứt kim mạch, hộc máu mà chết”
“A?” Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa thất vọng.
Giáo chủ bị tiêu diệt, đại diện cho kết cục của Phi Ưng Vệ, dẹp bỏ một khối tâm bệnh, đây là chuyện tốt, đối với Mạc Bắc cũng xem như là có ăn nói rồi. Nhưng mà, cái chết của giáo chủ cũng đồng nghĩa với việc không thể xóa sổ hoàn toàn, bao gồm những tình báo mà bọn họ đã bán đứng Trường An đưa cho Nam Chiếu, mà bao nhiêu quan triều đình bị Nam Chiếu thao túng, đây đều là tai họa ngầm.
Điều này cũng không thể trách Mộ Dung Phong, Ưng Hoàng giáo chủ chết còn không sợ, cho dù bị bắt lại cũng chưa chắc đảm bảo hẳn ta sẽ không tìm cơ hội để tự sát, nghiêm hình bức cung cũng không thể lấy được lời khai từ miệng hắn ta.
Hoàng đế cũng chỉ đành từ bỏ:” Nếu đã như vậy cũng coi như là kết thúc rồi, Thẩm Phong Vân phụ trách giải quyết tốt hậu quả, rửa sạch tàn dư. Thị vệ bảo vệ Am Đạt vương tử mấy ngày nay do Dung Phong phụ trách”
Mộ Dung Phong nhận lệnh tạ ơn, sau đó đưa đôi mắt trông mong nhìn Lãnh Băng Cơ.
Hoàng đế trầm giọng nói:” Vừa nãy, Phong vương phi có công chữa trị cho Am Đạt vương tử, cho phép quay về Kỳ vương phủ, phu thê các ngươi đi đoàn tụ đi”
Cuối cùng là khai ân rồi, đây là quyết định anh minh nhất của ông ta trong ngày hôm nay.
Lãnh Băng Cơ còn chưa kịp đứng lên tạ ơn, Hoàng đế hạ thấp giọng nói với Mộ Dung Phong:” Vừa nãy Phong vương phi vì cứu Am Đạt vương tử đã gắn cho hắn ống thông tiểu, Am Đạt vương tử vì chuyện này mà cảm thấy rất mất mặt, khi con phụ trách bảo vệ hắn nhất định phải cẩn thận, đừng để bị hắn gây khó dễ”
Mộ Dung Phong nghe lời này xong, sắc mặt liền tái mét, quay mặt không thể tin nhìn Lãnh Băng Cơ.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ có một câu” mẹ nó” suýt chút nữa lỡ miệng nói ra, vị lão Hoàng Đế nhà nàng này càng ngày càng không đứng đắn, chuyện không nên nói mà đã nói rồi thì cũng thôi đi, nói chuyện ngắt đầu bỏ đuôi, đây là muốn châm ngòi phá hủy quan hệ phu thê giữa nàng cùng Mộ Dung Phong Sao.
May mà chuyện tình biến tính giải phẫu của mình lúc đầu nàng không nói cho Mộ Dung Phong biết, nếu không, sắc mặt hắn lúc này sợ là sẽ đen lại rồi.
Hoàng đế châm ngòi con trai của mình và nhi tức xong, cuối cùng trong lòng cũng vui vẻ quay về cung.
Tiểu vương tử Mạc Bắc có việc nhà cần xử lý, Mộ Dung Phong đã sắp xếp tốt an toàn phòng vệ gần trạm dịch, liền tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng Lãnh Băng Cơ trở về phủ.
Lãnh Băng Cơ ngồi xem ngựa, Mộ Dung Phong cưỡi ngựa, hai người trên đường không nói lời nào. Vừa về tới phủ Mộ Dung Phong lật người xuống ngựa, đem Lãnh Băng Cơ từ trong xe ngựa xuống, ôm lấy nàng trực tiếp đi thẳng đến Triều Thiên Khuyết để tính sổ.
Khuôn mặt hắn xanh mét, Vu phó tướng và Nhi Nhi và tất cả mọi người ra người đón đều sợ tới mức không dám nói lời nào, Ngoan ngoãn tránh đường, còn cho rằng, tiểu thư nhà này lại trêu chọc cho Vương gia tức giận, chuyện này sắp nổ ra chiến tranh lạnh rồi.
Mộ Dung Phong vừa vào phòng liền” Bụp” một tiếng cửa phòng đóng lại rồi. Làm dọa hai con chim sẻ trên mái hiên sợ tới mức vỗ cánh bay đi.
Nhi Nhi rùng mình sợ hãi, tiểu thư nhà này còn đang mang thai đó, có cần đi tìm người minh bạch mọi chuyện qua đây khuyên can không? Lỡ như Vương gia tức giận động thủ thì làm sao bây giờ?
Vu phó tướng cũng bát quái, muốn biết nội tình liền chạy đến chỗ Thường Tùy bên cạnh Mộ Dung Phong nghe ngóng.
Thường Tùy hỏi gì cũng không biết:” Không biết, đang yên mà. Trước lúc Vương phi nương nương lên xe còn quay mặt mỉm cười về phía Vương gia nữa”
Vương phi lấy lòng Vương gia? Đúng là chuyện là, chuyện này chắc chăn có gì khác thường, xem ra Vương phi nương nương thực sự đã làm chuyện gì có lỗi với Vương gia rồi.
Từ trước luôn là Vương gia giống con chó con vậy, hướng về phía Vương phi vẫy đuôi, Vương phi làm sao có thể nhận sai đây?
Vu phó tướng không khỏi cảm thấy tò mò, lấy dũng khí quyết định đi đến chân tường nghe ngóng.
Nhi Nhi và bọn người Vương ma ma phụ trách che giấu, nghe lén. Hắn rón ra rón rén đi tìm đến phía dưới chân tường, nín thở và vểnh tai lên nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.