Nhưng người Mạc Bắc chưa từng nhìn qua kiểu khám bệnh lạ kì như vậy, ánh mắt nhịn không được vẫn luôn không ngừng nhìn về phía hộp cơm.
Lại nghe Hoàng đế gọi thẳng tên nàng, không biết có thân phận gì, còn tưởng rằng là một tiểu tỳ đưa cơm.
Lãnh Băng Cơ trước tiên nhìn nhìn mặt của vị tiểu vương tử này, ngũ quan thâm thúy, hai cọng râu cá trê, một đầu bím tóc, không đẹp trai bằng Mộ Dung Phong, có thể nói là chênh lệch nhiều, quăng xa tám con phố cũng không tới. Sau đó mới quan sát khí sắc của hắn ta, bờ môi tím tái, sắc mặt tái xanh, hai mắt nhắm chặt, hàm răng cắn chặt, quả thật là hiện tượng trúng độc.
Ngự y một bên cẩn thận từng li từng tí giải thích thương thế của tiểu vương tử cho nàng, đem phương thuốc đưa cho.
Lãnh Băng Cơ nhìn.
Những ngự y này đối với Lãnh Băng Cơ là nhớ rõ không thể gây, không dám chọc, cũng không có nổi thái độ trêu chọc. đam mỹ hài
Coi như là bà tổ cô nhà mình mà đối đãi.
Bởi vì mấy ngày nay Lãnh Băng Cơ ở trong cung, trong lúc nhàm chán liền sẽ đi Thái y viện cùng bọn hắn khoác lác nói chuyện phiếm, bàn luận học vấn, trộm mấy quyển y thuật dược điển, còn thuận tay lấy mấy cây nhân sâm ngàn năm, linh chỉ trăm năm, còn có tổ yến dưỡng nhan đẹp da, trân châu Đông Hải.
Những dược liệu quý báu kia cũng chỉ có hạn, mọi người lòng dạ biết rõ là do nàng cầm, hết lần này tới lần khác lại bắt không được tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006069/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.