🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Phong Vân không dám biện hộ. Hoàng đế tiếp tục trầm giọng nói:” Hiện tại không còn manh mối nào đáng giá nữa. Cuộc đều tra đã lâm vào bế tắt. Trẫm nghe Băng Cơ nói rằng người vẫn luôn điêu tra Phi Ưng Vệ, vậy người có nhận định gì về chuyện này?
” Nhi thần đã âm thầm điều tra trong một năm. căn bản đã nắm được một vài nơi Phi Ưng Vệ thường lui tới. Chỉ cần bọn chúng có chút động, tĩnh thì có thể bắt được vài tên binh hèn tướng nhát cũng không thành vấn đề.
Nhưng bọn chúng lại không dám manh động vì giáo chủ của chúng vẫn chưa xuất hiện
Tục ngữ có câu, muốn bắt giặc phải cắt vua trước. trước hết phải bắt được Ưng Hoàng giáo chủ, chi cần có thể bắt được hắn về quy án, bọn chúng liền tan đàn xẻ nghé, thì việc diệt trừ Phi Ưng Vệ trở nên đơn giản.
Hoàng đế gật đầu:” Ngươi nói rất đúng. Nếu không thể diệt trừ Ưng Hoàng giáo chủ, thì Phi Ưng Vệ có thể sẽ ngóc đầu trở lại. Có manh mối gì về người này không?”
Mộ Dung Phong dùng lại một chút rồi lắc đầu:” Tạm thời vẫn chưa có”
Hoàng đế thở dài:” Nếu nói như vậy, thì khi nào mới có thể ra tay? E rằng bộ binh và Lại bộ Thị Lang chẳng qua chỉ là một phần nhỏ. Liệu trong hàng trăm quan viên của trẫm có ai bị bọn họ bí mật khống chế không, không ai có thể nói chính xác được”
Lãnh Tướng suy nghĩ một lúc:” Vị thần cho rằng, nếu đã như vậy thì tốt hơn hết là công bố tội ác của Phi Ưng Vệ với dân chúng”
“Ý của ngươi là?”
“Nếu những quan viên này đã bị Phi Ưng Vệ uy hiếp và hãm hại, cũng không phải là do bọn họ muốn vậy, nghĩ đến việc bọn họ gấp rút muốn thoát khỏi sự khống chế của Phi Ưng Vệ. Vậy thì chúng ta cùng Phi Ưng Vệ chó cùng rút giậu, đem việc giết người diệt khẩu này công bố cho dân chúng. Như vậy, những người này chắc chắn sẽ cảm thấy bất an, một là sợ bị Phi Ưng Vệ diệt khẩu, hai là sợ Phi Ưng Vệ bị tiêu diệt thì chuyện bọn họ cấu kết với Phi Ưng Vệ sẽ bị bại lộ.
Lúc này, hoàng thượng chỉ cần ngỏ lời rằng có thể giảm nhẹ tội đối với những người dám thẳng thắn nhận tội và sẽ không truy cứu những người không đáng tội. Thần tin rằng nhất định sẽ có quan chức sẽ chủ động nhận tội. Bằng cách này, chúng ta có thể có thêm manh mối về Phi Ưng Vê.”
“Kế hoạch này có thể thực hiện”  Hoàng đế lập tức khẳng định đề nghị của Lãnh Tướng.
Lãnh Bằng Cơ đến giờ mới biết rằng người phụ thân hồ đồ này của mình, khi lên triều cũng không phải là ăn không ngồi rồi. Có lẽ, ông ấy đã dồn hết tâm trí vào chuyện quốc sự.
Hoàng đế trầm giọng ra lệnh:” Chuyện này sẽ giao cho Phong vương và Phong Vân cùng nhau điều tra, cần phải nhanh chóng diệt trừ cái gai này càng sớm càng tốt”
Cả hai đồng thanh nhận lệnh.
Hoàng đế quay mặt lại nhìn cái miệng đã bị bịt kín, không nói một lời nào của Băng Cơ:” Vì để cho Phong nhi chuyên tâm tiêu diệt Phi Ưng Vệ, mà không bị phân tâm, Băng Cơ vẫn nên tiếp tục ở trong nội cung cho an toàn”
Chia rẽ uyên ương, quả thật là điên rồi!!!
Lãnh Băng Cơ rất không phục, nàng biết rõ cái lão già xấu xa này sao có thể dễ dàng tha thứ cho mình? Ông ta giả vờ nghiêm trang, có phong thái của một bậc đế vương trước mặt mọi người, nhưng trên thực tế trong lòng tràn đầy ý nghĩ xấu xa, muốn giữ nàng ở trong nội cung, vậy mà vẫn không biết hổ thẹn với chính mình.
Mộ Dung Phong thúc ngựa, vội vàng trở về Thượng Kinh, vừa nghĩ đến Lãnh Băng Cơ là lòng nóng như lửa đốt, lại buồn bực khi phụ hoàng vô cảm như vậy.
“Phụ hoàng, tuy rằng Kỳ vương phủ của nhi thần không được canh phòng chặt chẽ như trong cung, nhưng bọn trộm cắp muốn lẻn vào cũng không dễ dàng”.
Hoàng để làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp nhượng bộ:” Cung của ngươi an toàn, nhưng Vương phi của người chưa chắc đã an phận..”
Đây quả đúng là sự thật, Lãnh Băng Cơ trừng mắt nhìn lão Hoàng đế, khóe miệng giật giật, dù không phục nhưng chỉ có thể im lặng.
Mộ Dung Phong chỉ có thể rời đi, miễn cưỡng mà rời khỏi hoàng cung.
Lãnh Băng Cơ càng lo lắng, nếu biết trước chuyện này, thà để hắn chạy đến Ba Thục chơi với đám phù thủy già đó. Chưa kể, trong Vương phủ vẫn còn hai con hồ ly tinh, khi nàng không ở đó, mong cũng đừng có ăn tươi nuốt sống Mộ Dung Phong.
Bởi vậy nên nàng mới lo lắng.
Rất nhanh đã đến giờ ăn tối, Lục Vu sai cung nhân mời nàng đến cung của mình, nói là Hoàng đế có ban cho một số loại của béo và nhiều dầu, mà nàng ta đang giảm cân, không dám ăn nhiều, nên mới mời Lãnh Băng Cơ qua. Ban đêm nàng có thể ở lại đó, không cần trở về Kiếm Gia Điện.
Lãnh Băng Cơ đến đó ngay lập tức, không phải vì thèm cua, dù sao thì bây giờ nàng là một nữ nhân có thai, ăn nhiều cũng không tốt. Nàng là thèm cơ thể của Lục Vụ.
Từ lâu nàng đã nghe nói ôm người mập ngủ rất thoải mái, khi Lãnh Băng Cơ ở cùng với Lục Vu, bàn tay lợn muối không thể nhịn được mà chọc vào miếng thịt trên eo của nàng ta. Hôm nay, nàng có thể có thời gian vui vẻ với người mập nhất. Nghĩ đến làn da mềm mại, trắng nõn, đầy đặn mà phong phú, nàng xoa xoa bàn tay, có một chút cảm giác phấn khởi và chờ mong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.