Yến tần tự nói:” Hai ngày đó ta ốm nghén nôn rất nhiều, không thể ngửi nổi mùi cá tanh, ở chỗ khác đều không sao, chỉ khi đi Côn Ngọc cung của bà ta liền xộc thẳng lên não, buồn nôn liên tục. Lúc đó vẫn chưa biết bản thân có thai, cố gắng nhịn xuống, sợ mất mặt. Nhưng ta thật sự sợ hãi đến điện của bà ta.”
Lãnh Bằng Cơ đã dần đoán được:” Ý của người là nói, hoàng hậu lợi dụng mùi cá tanh để dẫn dụ mèo hoang?”
“Chắc chắn vậy? Kiêm Gia Điện bốn phía lấy đâu ra nhiều mèo hoang như vậy? Chỉ cần đổ canh cá này vào góc tường, ai có thể nhìn ra? Hoàng hậu nương nương lại không thích ăn cá, trong cung hầu như ai cũng biết”.
“Nhưng vị Đàm công công kia bị người khác mạo danh, hơn nữa chuyện này cũng đang được hoàng thượng phải người tiếp tục điều tra, tin tưởng nhất định có thể tra ra được.”
“Là bị mạo danh thì lại thế nào? Ai cũng không thể khẳng định, người mạo danh Đàm công công không phải do hoàng hậu phái đi, vừa đánh trống vừa la làng mà thôi. Người nghĩ xem, nhìn khắp cả hậu cung, chủ tử thủ nhãn thông thiên như vậy có mấy người? Người có lòng muốn hại muội lại có mấy người?”
Lãnh Bằng Cơ ngây người.
Lời của Yến tần chưa hẳn chính xác, chỉ là hoài nghi mà thôi, hơn nữa giữa hai người bọn họ có qua lại.
Những lời nàng ta nói cũng rất có lý.
Mình không động đến ai, muốn diệt trừ mình, không gì khác là vì cái thai này, một bàn tay cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006059/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.