Lời của Hoàng đế lão tử không thể không nghe, Lãnh Băng Cơ cũng chỉ có thể xin một cái yêu bài, trở về Phong vương phủ một chuyến, thu dọn quần áo và hòm thuốc của mình, đưa Điêu ma ma vào cung hầu hạ.
Hơn nữa, nàng còn đi Hồng Tân Lậu một chuyến, tìm chưởng quỹ ở đó, giao một số việc cho ông ta.
Nàng phải bắt đầu sắp xếp bàn cờ, chuẩn bị cho việc triệt để đưa cái tang môn tinh’ Cẩm Ngu này đi.
Lần này, đổi một chiến lược khác, không chơi ngoài ánh sáng nữa, mà sẽ chơi ngầm.
Tin tức Lãnh Bằng Cơ mang thai hoàng tôn truyền ra ngoài, trong cung người nhìn xa trông rộng, tranh trước sau muốn lấy lòng nàng không ít.
Nô tài trong cung, đến cả yến yến oanh oanh bị hoàng thượng bỏ mặc ở bên cạnh, người đến trong Kiêm Gia Điện nối đuôi nhau không dứt, lễ phẩm chất đầy cả căn phòng nhỏ hẹp, có một loại tư vị mình ta độc sủng.
Cẩm Ngu nhìn đỏ cả mắt, ghen tị đến mức âm thầm nghiến răng, hận không thể thay thế. Lãnh Băng Cơ lại kêu khổ không thôi, không muốn bị quấy rầy.
Hoàng đế giờ đã nhiều tuổi, các phi tử phân vị cao bên cạnh ông ta hầu hết là người cũ, trải qua nhiều rồi, tâm tính trầm ổn, không lộ ra phong mang, đầu đến chết đi sống lại như hồi còn trẻ nữa. Ngược lại, bọn họ gặp mặt sẽ ân cần hỏi thăm, cư xử rất hòa thuận,
Hiện giờ bọn họ đều rõ, dựa vào mặt ăn cơm đã là kiểu cũ, đối với một đế vương mà nói, sự sủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006057/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.