“Vậy người này có gốc gác gì? Có giao tình thế nào với hai người kia?” Thẩm Phong Vân lắc đầu:
“Kim thượng thư nói, không có giao tình, trước đó Ngụy đại nhân cũng không hề quen biết người này.
Nhưng, người này giờ ở tận Thủy Vân Quan, sao có thể cách cả ngàn dặm thao túng vụ án này được?” Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên:
“Tổng binh Thủy Vân Quan là cái chức béo bở đúng không?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu.
“Đương nhiên không phải, tiếp giáp Nam Chiểu, nếu như địch quân đến xâm phạm, người đứng đầu sẽ gặp họa đầu tiên”. đam mỹ hài
“Nếu đã như vậy sao còn có người tranh nhau đi chấn thủ Thủy Vân Quan?” Thẩm Phong Vân ngây người.
“Chẳng lẽ hắn ta có oán cũ với Ngụy thị lang, hai người lợi dụng việc công để trả thù riêng? Cũng không phải, người này vốn dĩ cũng chỉ là một phó tướng không nổi danh lắm, để hắn đảm nhiệm tổng binh thủ quan, tuy nói bần hàn, nhưng cũng là thăng chức.
Mãn kì nhậm chức, có thể điều quay trở lại hoặc là tìm một cái chức béo bở khác.”
“Còn nữa, nếu chỉ là đơn giản như vậy, vậy bát ca truyền thư lại giải thích thế nào? Thư từ thường xuyên qua lại nói thế nào?” Thẩm Phong Vân cũng có cảnh giác cực cao với khứu giác cực nhạy bén.
“Nếu là như vậy, chuyện này không đơn giản rồi.
Tỷ nói, có khi nào là hai người bọn họ lợi dụng quyền chức trong tay, đang bán chức quan không? Sau đó trong đó có cơ mật gì bị tiết lộ, cho nên có người giết người diệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006047/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.