Toàn thân Lãnh Băng Cơ lúc mới bắt đầu còn không được tự nhiên, một mặt cười cười mười phần gương ép, về sau cũng không biết lúc nào hai người liền trò chuyện đến mức nước miếng văng tung tóe khí thế ngất trời.
Đối tượng của cuộc nói chuyện ngoại trừ Mộ Dung Phong thì chính là đứa bé trong bụng này.
“Phong Nhi khi còn bé khỏi phải nhắc có bao nhiêu tinh nghịch.
Nhất là thích trêu cợt người.
Có một lần con gây ra đại họa, nó vậy mà lặng lẽ không tiếng động đi tiểu trong ấm trà Thái sư vừa pha, bị thái sư cáo trạng đến trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng giận tím mặt, đương nhiên muốn trị tội, sai người mang nó xuống đánh bằng roi, cho dù là Thái hậu cầu tình cũng đều vô dụng, nó khi đó cũng chỉ mới năm tuổi, vậy mà đứng trước mặt hoàng đế cùng mọi người rút một thanh bột đao từ bên hông thị vệ sau đó cởi quần xuống muốn chặt mầm rễ gây tai họa kia, miễn cho liên lụy bản thân bị đánh bằng roi.
Lúc ấy người trong cả phòng đều bị dọa cho choáng váng, cũng may ông ngoại nó tay mắt lanh lẹ một tay chiếm lấy bối đao, thái sư cũng không dám cáo trạng, tự nhận không may, ảm đạm rời đi.
Lúc ấy Ông ngoại nó liền nhìn nó một chút nói nó có khí phách”
Lời này chọc đến huyệt cười của Lãnh Băng Cơ nàng cười đến mức cả người run rẫy không nghĩ tới Mộ Dung Phong suốt ngày trưng ra bản mặt như đưa đám vậy mà trước đó lại còn có loại tai nạn xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006030/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.