Trong nhà lao không có tràn đầy cỏ khô với bọ chét mà được thêm một chiếc giường.
Giường không lớn một người là vừa hai người thì hơi chật
Hơn nữa trên giường chỉ có nệm không có chăn bông trong thời tiết lạnh như thế này và trong hoàn cảnh này chiếc chăn mà Lãnh Băng Cơ ôm trong tay chính là một bảo bối.
Khi hai người tới nơi thì trời cũng đã tối vì vậy Lãnh Băng Cơ vô thức nằm xuống, quấn chăn bông và nhắm mắt lại Huệ Phi xoay người nhìn khắp phòng giam một vòng, che mũi kinh tởm đợi đến khi quay lại thì lập tức tỏ ra khó chịu:
“ người có hiểu được kính già yêu trẻ không? Sao lại nằm ngủ trên giường trước như vậy? Lãnh Băng Cơ ngáp một cái rồi vỗ vỗ bụng: “
bây giờ ba cũng không phải người già nhưng mà trong bụng ta thật sự là một đứa trẻ cần được chăm sóc cho nên ta không khách khí đâu.”
“ Đừng có chuyện gì cũng lôi đứa bé ra” Huệ Phi chu môi: “ ai biết được đứa trẻ trong bụng người là kết quả của chủng loại nào?”
Lãnh Băng Cơ lặng lẽ nhấc mí mắt lên một chút, nhìn thấy bà bà nhà mình trưng ra vẻ mặt táo bón như vậy, thật sự là dở khóc dở cười.
Nàng xê dịch qua một bên, vỗ vỗ bên người: “Người có ngủ hay không vậy?”
Huệ Phi ngay lập tức lắc đầu, ánh đèn dầu hoả chập chờn khiến cho hình bóng bên trong phòng giam trùng trùng điệp điệp, tăng thêm một tia quỷ dị.
Bên người thiếu đi đám nô tài khúm núm kia, bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006024/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.