Linh bà gièm pha nói: “Nương nương đừng bị nàng ta mê hoặc. Người phải biết, người quỷ khác đường. Chỉ cần nàng ta gả cho Vương gia chính là đang hại hắn. Một ngày nào đó, nàng ta sẽ hút sạch dương khí trên người Vương gia, thế nên không thể mềm lòng.”
Huệ Phi nghiến răng: “Đúng vậy, ta không thể khoan nhượng cho ngươi ở bên cạnh Phong nhi, đó là hại nó.”
Trong mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên một tia buồn bã: “Người là mẫu phi của Vương gia, ta kính người, hiếu người, yêu quý người. Không ngờ, hôm nay người lại tuyệt tình như vậy, đi nghe lời vu khống của người khác, nhất định phải đưa ta vào chỗ chết! Chẳng lẽ người thực sự không phân biệt được ta và Linh bà, ai là người, ai là quỷ sao? Hay là bọn họ chỉ cho người một cái cớ gây khó dễ cho ta mà thôi?”
“Bản cung chỉ tin rằng Cẩm Ngu có tình nghĩa sâu nặng với Phong nhi, tuyệt đối không thể làm hại nó! Nếu như ngươi đồng ý rời khỏi Phong nhi, không bao giờ gặp lại nó nữa, bản cung có thể thả cho ngươi một ngựa.”
Lãnh Băng Cơ chậm rãi lắc đầu một cách kiên định: “Ta không làm được.”
“Vậy thì không có gì để nói. Ngươi nên hiểu nỗi khổ tâm của người làm mẫu thân như bản cung, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi làm hại Phong nhi của ta. Hôm nay cứ để đạo sĩ Vân Hứa thu phục ngươi, đưa ngươi đến trước mặt hoàng thượng, nói rõ ngọn nguồn, nhờ hắn làm chủ.”
“Haha.” Lãnh Băng Cơ cười khổ, trong nụ cười ẩn chứa sát ý:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006003/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.