Nàng cho rằng nam nhân nhà mình xuống tay không nhẹ không nặng đã đánh chết người, cho nên lanh lẹ mà bán đứng Chu Đằng Phát, đem chuyện mình qua đêm qua với Phương Phẩm Chi, kết quả bị trượng phu mình đánh chết khiếp rồi trải qua như nào đều nói rõ ràng.
Sau đó lại lập tức sai người đưa Chu Đằng Phát kia tới đây, Chu Đằng Phát cũng ngây ngốc, nói lắp ba lắp bắp: “Ta, lúc đó ta đang nổi nóng, nhưng… Nhưng, tiểu tử này cũng không sao, ta chỉ đánh mấy quyền, còn đều đánh vào mặt, sao lại chết được? Lúc ấy hắn còn chạy thoát được rất nhanh mà?”
Thẩm Phong Vân và Lãnh Băng Cơ nhìn nhau liếc mắt một cái, phố Tây cách nơi này không tính là gần, nếu Phương Phẩm Chi lúc ấy bị thương nặng thì sao có thể bình yên đi đến nơi này?
“Bản quan hỏi ngươi, đêm qua sau khi Phương Phẩm Chi rời khỏi nhà ngươi thì ngươi ở đâu?”
“Đương nhiên là ở nhà tức giận rồi.”
Thị Mơ cũng gật gật đầu: “Đập không ít đồ, hàng xóm láng giềng cũng nghe thấy.”
Nha dịch kiểm tra thực hư, lông tóc trên người Chu Đằng Phát cũng không tổn hao gì, cũng không có vết thương ở ngoài.
Thứ nhất, hẳn là nơi này mới là hiện trường vụ án.
Thứ hai, Phương Phẩm Chi từng nói, hắn chưa thấy rõ hung thủ là ai.
Thứ ba, Chu Đằng Phát cũng không có thời gian gây án thời gian.
Chẳng lẽ, trong án có án?
Người này nhân dịp Phương Phẩm Chi chưa chuẩn bị rồi giết hắn, điều này chứng tỏ là có mai phục hoặc là theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005995/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.