Lãnh Băng Nguyệt trừng mắt nhìn hắn: “Tất nhiên là của Vương gia, huynh nghĩ cái gì thế?”
Kim Nhị hơi bán tín bán nghi.
“Hôm nay tìm huynh đến, là có chính sự. Hôm nay Phương Phẩm Chi mượn đứa nhỏ này uy hiếp muội, phải nghe lệnh của hắn, huynh nói phải làm sao bây giờ?”
“Tiểu tử này vậy mà lớn mật như vậy? Quả thực buồn cười! Biểu muội yên tâm, việc này giao cho biểu ca, nhất định phải khiến hắn ngoan ngoãn câm miệng.”
“Nhưng hôm nay còn có phiền toái lớn hơn.” Lãnh Băng Nguyệt ảo não nói: “Cẩm Ngu quận chúa đã ở hiểu lầm quan hệ giữa muội và hắn, muốn bẩm báo cho Vương gia biết. Huynh nói phải làm sao bây giờ?”
Kim Nhị ngược lại hít một ngụm khí lạnh: “Như thế có thể thật sự rất phiền toái.”
“Ai nói không phải chứ.” Trong mắt Lãnh Băng Nguyệt hiện lên một mạt tàn nhẫn: “Hơn nữa ngày đó Lãnh Minh Nguyệt đột nhiên đến Vương phủ, đúng lúc gặp được Phương Phẩm Chi. Lần trước đại thọ của ngoại tổ phụ, Lãnh Minh Nguyệt đúng là đã gặp qua Phương Phẩm Chi, nếu như nhận ra, vậy thì xong đời rồi, giấu đầu lòi đuôi, muội tuyệt đối không có đường sống. Muội suy nghĩ trước sau, cảm thấy, việc này chỉ có một biện pháp, chính là rút củi dưới đáy nồi.”
“Rút củi dưới đáy nồi? Có ý gì?”
Lãnh Băng Nguyệt lạnh giọng nói từng chữ: “Chính là, khiến cho Phương Phẩm Chi vĩnh viễn biến mất.”
Kim Nhị ngây ngẩn cả người, nhìn biểu muội trước mắt, hơi xa lạ.
Hắn vẫn luôn biết, biểu muội này của hắn không phải người dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005991/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.