“Đã nói là ta không gầy, các ngươi còn không tin.” Lãnh Băng Cơ có chút ảo não: “Tên nhãi rãnh này không biết có thể nặng được bao nhiêu kí đây? Thịt đều đắp hết ở trên người ta.”
Điêu ma ma và Vương ma ma cẩn thận đặt thanh ngang trên vai xuống, mệt đến mức mặt đỏ bừng, thở dốc.
“Thế nhưng mấy ngày nay lão nô nhìn Vương phi nương nương rõ ràng là gầy. Cằm đều đã nhọn.”
Lãnh Băng Cơ vụng về đứng dậy, hai chân chạm đất, vừa nhấc mông rời khỏi mặt đất. Đáng tiếc, cái miệng sọt kia lại dính chặt ở trên mông của nàng, chẳng khác gì một con rùa đen đang cố vươn cổ.
Ba người Điêu ma ma lập tức cười vang, ngã trước ngã sau.
“Tại sao ta lại trở thành ngu ngốc như vậy?” Lãnh Băng Cơ cũng bởi vì mình mà không nhịn được cười, cười đến mức không còn sức lực, bụng lớn lại đứng dậy khó khăn, vì vậy đành phải ngồi trở lại, giả vờ tức giận mà phân phó Nhi Nhi: “Còn cười, còn không mau kéo ta ra!”
Nhi Nhi cuống quít nhịn cười, đi đến nâng Lãnh Băng Cơ đang ở trong cái sọt lên. Nàng ta còn nhỏ nên không có nhiều sức lực, Vương ma ma vội vàng thả cái cân trong tay xuống rồi đi giúp đỡ: “Đã nói là cách này không được mà Vương phi nương nương cứ không tin. Nếu như để đám người hầu nhìn thấy bộ dạng này thì uy nghiêm của Vương phi nương nương sẽ bị quét sạch.”
Nhìn thấy dáng vẻ vụng về của nàng, trong lòng Mộ Dung Phong cảm thấy buồn cười, tiến tới rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005981/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.