🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Qua một thời gian Na Trát Nhất Nặc còn chưa đến, Lãnh Băng Cơ đã đưa Thanh Họa vào phủ, quay lại dặn dò người gác cổng, thì thấy một nữ tử cao ráo xinh đẹp mặc đồ của nha hoàn, tay xách giỏ, xoay eo bước lên bậc của Vương phủ, vẫy khăn trong tay, nhiệt tình chào hỏi các thị vệ.
Các thị vệ rõ ràng rất quen thuộc với nàng ta, không hề hoài nghi lời trêu đùa, cũng không dò hỏi gì, trực tiếp để nàng đi vào.
Người nữ tử đó một mực quay đầu liếc mắt đưa tình với các thị vệ không đề phòng phía trước, suýt chút nữa đã đụng vào người Lãnh Băng Cơ, liền bị Lãnh Minh Nguyệt ở một bên chặn lại.
Nàng ta chính là Phương Phẩm Chi hóa trang thành nữ tử, ngẩng mặt lên xem nhìn thấy là Lãnh Băng Cơ. Hắn đã từng đứng từ xa nhìn thấy nàng, nhận ra nàng, lập tức cúi đầu xuống, cúi chào: “Vương phi nương nương thứ tội.”
Lãnh Băng Cơ nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi là nha đầu nhà ai?”
Lãnh Minh Nguyệt bối rối nhìn nàng ta từ trên xuống dưới: “Sao nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi?”
Phương Phẩm Chi có chút lo sợ, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tên là Tiểu Chi, là nha hoàn của phủ Thượng thư, tuân lệnh của chủ nhân, đến đưa cho Trắc phi nương nương ít đồ.”
Lãnh Băng Cơ cũng không lưu tâm lắm, Lãnh Băng Nguyệt cùng Kim phủ xưa nay cũng có qua lại, có qua có lại cũng là nên làm, có lẽ trước đó cùng Lãnh Minh Nguyệt ở Tướng phủ đã gặp qua, liền gật đầu: “Đi đi.”
Phương Phẩm Chi lập tức cúi đầu, bước mau, mang theo một chút hoảng hốt đi vào hậu trạch.
Lãnh Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, chớp chớp mắt: “Nhìn cứ thấy là lạ, nhưng lại không nói ra được lạ chỗ nào.”
Nhi Nhi và Vương ma ma nghe tin liền vui vẻ ra chào đón họ, Lãnh Băng Cơ mệt mỏi, không muốn đi đi lại lại nơi nào. Vì vậy, liền sai Nhi Nhi đưa Lãnh Minh Nguyệt đi dạo quanh phủ.
Chỉ qua thời gian một tách trà, Na Trát Nhất Nặc đã đến đúng theo thời gian đã thỏa thuận. Thị vệ trực tiếp mời nàng vào Vương phủ. Lãnh Băng Cơ vì mải chiến đấu với Tiêu Cẩm mà không kịp chuẩn bị, không một chút chậm trễ, lập tức đưa nàng đi Tê Hà uyển.
Tiêu Cẩm đã nghe thấy hạ nhân bẩm báo, biết Lãnh Băng Cơ đã về Vương phủ. Nhưng mà không nghĩ đến, nàng vậy mà lại trực tiếp đưa người đến nhà. Khi Đại Mạt đỡ nàng đi ra, trên đầu vẫn còn quấn một lớp vải bông, che đi vết thương trên đầu.
Vương ma ma nhỏ giọng giải thích với nàng: “Nghe nói đêm qua Phong Vương gia trở về đánh nàng ta, nàng khóc lóc kể lể đến nửa đêm, vậy mà cũng không đến trước mặt Huệ Phi nương nương cáo trạng.”
Hiển nhiên đó là vì Nhị bối không có đạo lý, đánh thì cũng đánh rồi.
Suy cho cùng, Linh bà kia cũng chính là nô tỳ của nàng ta, lúc đầu là nàng ta cố ý để Linh bà đi. Đặc biệt là lần trước, Mộ Dung Phong đưa ra khổ nhục kế, Huệ Phi lạnh lùng với nàng ta, nàng ta không biết xấu hổ cũng không có việc gì lại đến bên cạnh cắn lưỡi nhi tử nhà người ta.
Huệ Phi cho dù hồ đồ, lúc này cũng nên hiểu, nhi tử cùng quận chúa không quen biết này, quăng cách xa mười tám nghìn dặm.
Mộ Dung Phong đây chính là làm việc tốt không cần lưu danh, học tập tấm gương tốt Lôi Phong, đêm qua vậy mà cũng không đề cập chuyện đó với nàng.
Khí tức dồn nén trong bụng mấy ngày, vậy mà bất tri bất giác tiêu đi một chút.
Lãnh Băng Cơ một chữ cũng không thừa thãi nói với Tiêu Cẩm: “Ta đã mời đến một cao nhân, giúp Tiêu Cẩm quận chúa tìm tên nô tỳ độc ác Linh bà đó, cần đến nơi Linh bà ở để xem xem.”
Trên mặt Tiêu Cẩm hiện rõ chút hoảng loạn, dừng lại trước mặt Lãnh Băng Cơ: “Tìm người tại sao phải tra phòng?”
“Chuyện này nhất định là có điều huyền bí gì đó, cho dù có giải thích thì ngươi và ta cũng không hiểu được.”
“Nhưng, sau khi Linh bà đi, đồ của nàng ta toàn bộ đã dọn đi, quét dọn sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không có để tìm thì làm gì có gì để xem chứ.”
Lãnh Băng Cơ chăm chú nhìn nàng ta: “Chỉ có tìm được Linh bà, chúng ta mới có thể tìm được cách chữa khỏi mắt cho ngươi. Tại sao quận chúa Tiêu Cẩm lại một mực từ chối vậy? Hay là ngươi vốn muốn bao che cho Linh bà?”
Tiêu Cẩm hừ nhẹ: “Vương phi nương nương quả nhiên rất giỏi chụp mũ cho người khác, ta có gì mà phải chột dạ, có điều sân của ta, đâu phải ngươi muốn lục soát thì lục soát sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.