Nhận thức của Mộ Dung Phong cực cao, lập tức nhanh nhảu cởi áo của mình ra, để lưng đối mặt với Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ cầm ngân châm khử độc trong tay, giơ cánh tay có chút không dễ chịu ra: “Khoe khoang thân người của ngươi cao sao?”
Mộ Dung Phong khéo léo ngồi xổm xuống, sau lưng lập tức có giọt máu rỉ ra.
Thấy hắn lại lấy lòng bản thân mình như vậy, Lãnh Băng Cơ vừa tức giận vừa buồn cười, duỗi ngón chân ra, móc lấy một chiếc ghế được trang trí bằng thổ cẩm, nhét vào phía dưới mông của hắn.
Sau đó lại từ trong tay áo tử mò ra một cái mô hình đèn pin nhỏ, một tay chiếu đèn, một tay cẩn thận lau sạch vết thương cho hắn, dùng ngân châm ghim vào trong da thịt cẩn thận lấy từng giằm cây trúc ra Hai người ai cũng không nói lời nào, thời gian cứ yên ả trôi qua như vậy, thỉnh thoảng ánh nến bất thình lình nổ ra một hoa nến.
Lãnh Băng Cơ rốt cuộc nói lầm bầm rồi ném ngân châm đi, không nhịn được bùng nổ: “Nhất định là ngươi không có chuyện gì làm liền đi gây sự, ngươi có bản lãnh bị trúc đâm vào người đau thì có bản lãnh chịu mấy câu này đâm, chạy tới chỗ của ta giả bộ đang thương cái gì, khiến người khác đau lòng sao? Cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi”
Một câu đau lòng khiến cho tâm trạng của Mộ Dung Phong rung động, bắt được tay của nàng, xoay người ôm nàng vào trong ngực, kích động đến mức ngực phập phồng.
“Chỉ cần nàng không tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005974/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.