Giọng nói không lớn, nhưng rất chấn động. Mọi người đồng loạt nhìn nàng ta. Mộ Dung Phong nhíu lông mày, bàn tay nắm lấy tay của Lãnh Băng Cơ cũng căng thẳng.
Lãnh Băng Nguyệt tiếp tục nói: “Thiếp đã mang thai cốt nhục của chàng”
Toàn bộ lực chú ý của Mộ Dung Phong đều đặt ở trên người của Lãnh Băng Cơ. Hắn cảm giác được, bàn tay của Lãnh Băng Cơ đang dặt trong lòng bàn tay hắn cứng đờ, còn hơi hơi run.
“Không có khả năng!” Hắn tức giận phản bác, cũng đang an ủi mình.
“Sao lại không có khả năng?” Khóe miệng Lãnh Băng Nguyệt nhếch lên mang theo ý cười, hỏi ngược lại Mộ Dung Phong, cũng nhìn chằm chằm sự biến hóa trên gương mặt của Lãnh Băng Cơ đang đứng ở một bên.
Mắt nàng ta nhìn thấy, trong nháy mắt Lãnh Băng Cơ hô hấp dồn dập, giống như là có người bóp cổ cô, khiến cô cảm thấy khó thở. Cô khó có thể tin nhìn Mộ Dung Phong đang đứng bên cạnh, miệng hơi mở ra.
Lãnh Băng Nguyệt rất thoả mãn, vì vậy lại mở miệng đâm một dao vào ngực Lãnh Băng Cơ.
“Trung thu Vương gia người cùng Băng Nguyệt ở trên xe ngựa bên hồ ân ái một hồi, lẽ nào người quên rồi sao?”
Sắc mặt của Lãnh Băng Cơ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, một tia huyết sắc cũng không có. Nàng nhớ rõ, Lúc cung yến ở đêm Trung Thu, Mộ Dung Phong bỏ lại nàng, lái xe cùng Lãnh Băng Nguyệt rời khỏi hoàng cung trước, nửa đêm mới trở về, trên người, còn mang theo hai vết hôn.
Nàng không phải là chưa từng hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005945/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.