Giống như hai người cùng gặp nạn đi chung với nhau rồi hòa lại làm một lúc nào không hay. Hết thảy đều tựa như nước chảy thành sông.
Lễ tang của Tứ di nương xử lý vô cùng đơn giản, hai ngày sau liền lập tức hạ táng.
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong cùng nhau đến đón Thanh Họa đến Vương phủ ở.
Tiết di nương cúi đầu đưa tiễn, không giống với bộ dạng hăm hở như trước, trên mặt hiện rõ có chút suy sụp.
Thanh Họa lạnh lùng nhìn bà ấy, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
Lãnh Tướng trải qua hai ngày này, tâm tình đã dịu đi, nghe nói Mộ Dung Phong cũng đến rồi, liền đích thân ra tiếp đãi.
Ông ta xuất hiện là có ý đồ, Lãnh Băng Nguyệt khóc lóc sướt mướt, nói ra chuyện Lãnh Băng Cơ châm ngòi ly gián, không từ thủ đoạn, năn nỉ ông ta tha thứ trước mặt Mộ Dung Phong.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, càng huống hồ, ông vẫn luôn cố chấp thiên vị đứa nhi nữ thứ hai này.
Ông ta thử thăm dò Mộ Dung Phong: “Băng Nguyệt cũng đã ở Tướng phủ mấy ngày rồi thì cùng với Vương gia đến Vương phủ nhé?”
Mộ Dung Phong cảm thấy lúc này đề cập đến chuyện hưu thê không hay lắm: “Vậy ngày mai ta cho người đến đón muội ấy về.”
“Có phải Băng Nguyệt đã làm sai chuyện gì rồi không? Vương gia cứ răn dạy, hãy cho nó cơ hội sửa đổi. Nó được nuông chiều từ nhỏ, ở nơi khác sống không quen lắm.”
“Việc này, hôm khác chúng ta sẽ cùng thương lượng. Hôm nay, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005940/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.