Tiết di nương vẫn không nhượng bộ: “Đây là thẹn quá hóa giận sao? Có mặt mũi làm mà không có mặt mũi nghe người khác nói sao?”
Tứ di nương đỏ mắt, bị bà ta quở trách tới nỗi không biết giấu mặt vào đâu: “Ta không làm gì hết, ta chỉ an phận thủ thường ở Tướng phủ này ăn cơm, không có tâm tư tranh giành gì đó với ngươi, ngươi hà tất phải bám riết không tha ta như vậy chứ?”
Tiết di nương cũng đang tức giận, không vì bà ta nhượng bộ mà chịu từ bỏ: “Ngươi trước mặt thế này, sau lưng lại thế khác. Có đại tiểu thư chống lưng cho ngươi, ta không dám nói nhiều thêm một câu thì ngươi còn sợ cái gì nữa? Sớm muộn cũng sẽ bị ngươi cưỡi lên đều lên cổ ra oai thôi!”
Một người ăn nói chua ngoa, một người thì có tình tình nhẫn nhịn không dám bộc phát, bị làm nhục tới mức tức giận, không còn chỗ dung thân, hung hăng lau nước mắt: “Cứ nhất quyết phả ép ta vào đường cùng mới vui đúng không? Ta chết cho ngươi vừa lòng!”
Tiết di nương hừ lạnh: “Đòi sống đòi chết cho ai xem chứ? Dù sao ta cũng không nhìn nổi cái bộ dạng này của ngươi.”
Tứ di nương xông thẳng tới cửa, đẩy Tiết di nương ra khỏi phòng.
“Ngươi làm nhục ta đủ chưa? Đủ rồi thì cút ra ngoài! Nếu ngươi cứ không cho ta đường sống, vậy thì đừng có trách ta không khách khí với ngươi!”
Tiết di nương cười ha hả: “Bắt đầu lộ ra bản tính rồi phải không? Đúng là lợi hại, còn không khách khí với ta. Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005933/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.