Chuyện này như một khối u trong lòng bà ta, khiến cho tâm tư lúc nào cũng khó chịu, mang theo sợ hãi và bất an, có chút nuốt không trôi.
Cơm trưa bà ta cũng không ăn, lăn qua lăn lại trên giường, tinh thần uể oải.
Thanh Họa vừa trở về từ bên ngoài, đưa cho bà ta một phần điểm tâm: “Di nương, người nếm thử điểm tâm do đại tỷ làm đi, nghe nói gọi là bánh kem, ăn ngon lắm.”
Tứ di nương xoay mặt qua, uể oải ỉu xìu, hai mắt sưng đỏ.
Thanh Họa chậm rãi buông tay xuống: “Di nương, người làm sao vậy? Sao lại khóc?”
Giọng nói mềm mại, vô cùng dễ nghe, bà ta nghe được cũng cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn.
Bà ta miễn cưỡng gượng cười: “Di nương không khóc, chỉ là cảm thấy cơ thể không khỏe, có lẽ là nhiễm phong hàn rồi.”
Thanh Họa giơ tay sờ trán bà ta rồi nói: “Di nương uống thuốc chưa?”
“Tứ di nương lắc đầu: “Không cần uống thuốc, lát nữa là khỏi thôi.”
Thanh Họa đặt bánh kem trong tay sang một bên, xoay người đi chạy về phía cửa: “Di nương chờ con một lát.”
“Con làm gì thế?”
Tứ di nương truy hỏi phía sau nhưng nàng ấy nhanh như chớp đã chạy đi không thấy bóng dáng đâu.
Có điều chỉ trong chốc lát, trong sân đã có tiếng bước chân vang lên, Tứ di nương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thanh Họa nắm tay Lãnh Băng Cơ từ bên ngoài tiến vào, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Di nương ta gạt người, nói không cần uống thuốc, bệnh sẽ tự khỏi, ta không tin đâu.”
Tứ di nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005926/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.