“Tỷ tỷ cảm thấy, Tri Thu vẫn luôn cung kính trước mặt đệ, chưa bao giờ làm trái ý đệ, chắc hẳn đệ sẽ không hận nàng ấy.
Giết chết Tri Thu, chắc là có một người khác, kết quả khi đệ muốn tìm Tri Thu hỏi về ngọc bội, đúng lúc nhìn thấy quá trình nàng ấy bị sát hại”
“Đại tỷ không biết vì sao đệ lại giấu diếm, không chịu nói thật về người đó. Nhưng đệ cũng phải biết, nếu người hại chết Tri Thu kia biết được chuyện đệ làm hôm nay, nhất định sẽ có tật giật mình, nghi ngờ đệ thấy nên học theo. Nói không chừng, còn tìm đệ để giết người diệt khẩu đấy” Lãnh Thanh Kiêu hừ nhẹ một tiếng, không hề sợ hãi, có vẻ chẳng hề để ý.
Lãnh Băng Cơ cất hộp thuốc đi: “Nếu như đúng như tỷ tỷ nói, đệ biết là ai gii phụ thân. Chỉ có để người nọ chịu tội, thì đệ mới được an toàn thật sự”
“Hoa ra ngươi tới tìm ta chính là muốn dò hỏi ta, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không nói cho ngươi đâu”
“Đệ có nói với ta hay không cũng không sao cả, Tri Thu cũng chẳng phải nha đầu bên cạnh ta, cái chết của nàng ta đối với ta mà nói chẳng liên quan gì. Tỷ tỷ chỉ muốn nhắc nhở đệ một tiếng, sợ người nọ sẽ ra tay với đệ”
“Còn lâu mới như vậy”
“Tại sao chứ?” Lãnh Băng Cơ theo sát truy hỏi.
Lãnh Thanh Kiêu ngậm miệng: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu, hơn nữa ta cũng không biết gì hết, ta càng không tin ngươi. Không phải ngươi muốn nắm được điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005922/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.