Vốn dĩ Linh bà còn có tật giật mình, vừa thấy vậy đã sợ tới mức hồn bay phách tán, hoảng sợ lui về phía sau: “Cứu mạng với!”
Hổ Tử tiến lên, trực tiếp cắn vào ống quần Linh bà, Linh bà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hô lớn kêu oan: “Quận chúa, lão nô oan uổng, không phải lão nô!” Cẩm Ngu quay mặt lại khẩn cầu: “Nương nương, biểu ca, mau cứu Linh bà, bà ấy không thể nào hại ta được” Thẩm Phong Vân nhịn cười, ra lệnh một tiếng: “Hổ Từ, quay về” Hổ Tử vẫn không chịu buông ra. Thẩm Phong Vân chỉ có thể tự mình đi tới, khẽ võ đầu Hổ Tử nói: “Nghe lời” Lúc này, Hổ Tử mới lưu luyến không nỡ, buông lỏng miệng ra. Nha dịch tiến lên, dùng sức kéo Hổ Tử sang một bên.
Mộ Dung Phong nhăn mặt, thấp giọng hỏi Lãnh Băng Cơ: “Cảnh khuyển này thật sự linh nghiệm như vậy sao?” Lãnh Băng Cơ nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi”
“Chắc chắn không lén lút động tay động chân gì đó chứ?” Lãnh Băng Cơ lắc đầu phản bác: “Không có: Mộ Dung Phong cười thầm, nữ nhân này từ trước đến nay đều không làm chuyện gì theo kịch bản, càng thích tự làm theo ý mình, còn thường có mấy ý nghĩ xấu xa, hẳn đã hiểu nàng quá rõ rồi.
Ví dụ như lần đó vu oan cho Cẩm Ngu lan truyền ời đồn, ví dụ như lần này không sai người điều tra Tê Hà điện, nàng nhất định sẽ không ngoan ngoãn ở riêng một chỗ chờ người ta làm thịt mình.
Hắn thay đổi cách hỏi khác: “Vậy sao cảnh khuyển thấy Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005912/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.