Lãnh Tương và Kim thị trở lại tướng phủ, thì trời đã tối. Hôm qua Lãnh Băng Cơ vừa đến, Lãnh Thanh Kiều đã biết được tin tức. Kim thị sợ hắn lại đi trêu chọc Lãnh Băng Cơ, đã dặn dò từ sớm. Lần trước ở vương phủ, hắn ăn thiệt thòi từ Lãnh Băng Cơ, đã sớm ghi nhận trong lòng, sao có thể giảng hoà chứ? Hôm nay chân trước Kim thị và Lãnh Tương vừa ra ngoài, hắn đã gọi hai người đến trợ giúp, nhất định phải cho Lãnh Băng Cơ đẹp mặt. Hai người đến giúp đỡ cũng không phải là người ngoài, đều là tiểu công tử của phủ Thượng Thư, con cháu trong phòng chị thứ hai và ba của nhà họ Kim, Tuổi tác ba người gần bằng nhau, đều học trong tướng phủ, được Kim thị mời một tiên sinh trường Tư Thục rất có danh tiếng đến day, mong con hóa rồng. Dù sao thì cũng còn là trẻ con, muốn tìm Lãnh Băng Cơ gây chuyện, thì cũng không làm ra hành động ác độc nào, chỉ muốn khiến nàng mất mặt, nhìn nàng xui xẻo, xả cơn tức là được. Ba người lớn thì thầm với nhau, rồi lệnh cho gã sai vặt bên người tìm hai con rắn nước, còn có một chậu phân. Định đặt trước cửa Lãnh Băng Cơ, sau đó sẽ ném rắn vào phòng, chỉ cần Lãnh Băng Cơ bị kinh sợ, hoảng hốt không nhìn rõ đường, nhất định sẽ dính phải phân. Thế thì xong rồi. Ba người nghĩ trăm phương nghìn kế đẩy Phụ tử ra, muốn hành động. Cùng đi học với bọn, là tứ tiểu thư Lãnh Thanh Họa của tướng phủ, mới mười tuổi, mỗi ngày ngoại trừ học tập châm tuyển thêu thùa ra thì chính là tới đây để biết vài chữ, làm vài bài thơ. Nàng thấy ba người châu đầu ghé tai, liền biết là đang nổi lên suy nghĩ quỷ quái gì đó, lặng lẽ nghiêng tại lắng nghe, chạy chậm đến báo tin cho Lãnh Bằng Cơ. Tứ di nương là nha hoàng hồi môn của Kim thị, tính tình có chút mềm mại, nhưng khuê nữ lại rất thông minh, là một đứa trẻ lanh lợi. Đã lén gần gũi với Lãnh Băng Cơ nhưng lại không dám trắng trợn lui tới. Lãnh Băng Cơ nghe nàng thở hồng hộc nói xong, khẽ mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của nàng, lấy một nắm kẹo cho nàng: “Cảm ơn muội, tỷ tỷ biết rồi. Muội mau về đi, chớ để họ biết, rồi lại gây chuyện với muội.” Lãnh Thanh họa gật đậu, vẫn chưa yên tâm dặn dò một câu, lúc này mới đi đường vòng để về. Lãnh Bằng Cơ đã có chuẩn bị, ba tên nhóc Lãnh Thanh Kiều nhất định không phải là đối thủ của nàng. Chờ Kim thị và Lãnh Tương về được tâm phúc bẩm báo, mới hoảng loạn chạy đến, trước cửa sân nhỏ, ba người Lãnh Thanh Kiêu hợp lực giơ cái bồn đựng phân lên, giơ lên đỉnh đầu, đã sớm mệt đến không chịu nổi, cánh tay còn run liên tục. Mà thân thể Lãnh Thanh Kiêu mập, vóc dáng to lớn, nên bị thiệt thòi. Hai tên nhóc nhà họ Kim hơi nâng cao hơn một chút, hoặc thỉnh thoảng trộm lười biếng một chút, cái chậu lệch đi, phân trong chậu bị văng ra, đổ ập xuống thân thể của ba người. Lãnh Bằng Cơ bị mấy lão ma ma đã có tuổi vây quanh, mặt mày hớn hở nói chuyện với họ, trên người còn có hai con rắn hoa ngoan ngoãn cuộn lại. “Nguyên nhân gây ra bệnh chóng mặt của ngươi không phải do đầu mà là do xương cổ, thời gian ngươi cúi đầu thiêu thùa may vá quá dài, vì gai ở xương cổ chèn ép các dây thần kinh não, dẫn đến thiếu máu, cho nên mới thường xuyên bị váng đầu hoa mắt, thỉnh thoảng còn buồn nôn. Người nghe ta, ta cho người mấy viên thuốc, trị bệnh choáng mát, thiếu máu lên não. Sau này người chú ý đến cổ một chút, buổi tối lúc đi ngủ, gối không được quá cao, tốt nhất là dùng kiều mạch hoặc đậu xanh để may một cái gối hình trụ, lót phía dưới xương cổ, khôi phục lại độ cong của xương cổ.” Ma ma bên cạnh không chịu được, đẩy người trước mặt ra: “Để ta, để ta!” Kim thị vừa tức giận vừa đau lòng. Nhưng khi nhìn điệu bộ này, cũng biết chắc là ba tiểu ma vương này chủ động đến tìm ngược rồi. Ho nhẹ một tiếng, trong nháy mắt mấy ma ma trở lên yên lặng, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, im lặng bỏ đi. Có câu nói, người già sẽ có xu hướng thiên vị, tương tự, Lãnh Tương cũng đã coi Lãnh Thanh Kiêu là bảo bối quý giá rồi, hôm nay thấy hắn bị ủy khuất như vậy thì rất đau lòng, cũng không hỏi lý do, đã sai hạ nhân tiến lên, vội vàng lấy chậu phần trong tay ba tên nhóc kia xuống. Hạ nhân nhìn rắn hoa trong tay Lãnh Băng Cơ, không dám nhúc nhích. Trong nháy mắt hữu tướng cảm thấy, uy nghiêm trong tướng phủ của mình đã bị khiêu khích. Những hạ nhân này lại không để lệnh của mình vào trong mắt. Hắn tức đến nổ phổi tiến lên chất vấn, chưa đợi Lãnh Băng Cơ mở miệng, ông ta đã cướp lời nói trước. Lãnh Bằng Cơ cũng biết tính tình của lão cha nhà mình, thấy ông trở về, nàng nháy mắt với hạ nhân, tha cho ba tên nhóc này. Lãnh Tương hít sâu một hơi: “Băng Cơ à, nếu con đã về rồi phụ thân cũng đã gặp con, thấy con đều tốt, ta cũng yên tâm. Cái đó, ta sai người đưa con về nhé?”. Lãnh Bằng Cơ thưởng thức hai con rắn hoa trong tay, thầm quyết định buổi tối sẽ mang đi nấu canh, nghe người cha tiện nghi của mình hạ lệnh đuổi khách, nàng chém định chặt sắt lắc đầu: “Vậy không được, nữ nhi rất nhớ cha. Nói sao cũng phải hiếu thuận với ngài mấy ngày” “Con là cô nương đã gả, vương phủ mới là nhà của con” Lãnh Bằng Cơ thở dài: “Đều nói nữ nhân gả cho người, thì chính là khách của nhà mẹ đẻ và là người ngoài của nhà chồng, đúng như dự đoán. Phụ thân đây là đau lòng nữ nhi ăn tốn cơm của người sao?” Lãnh Tương khuyên nhủ tận tình lần thứ hai: “Phụ thân đương nhiên là hoan nghênh con về nhà, nhưng, vương gia không có ai hầu hạ thì sao được?” Lãnh Băng Cơ nâng mí mắt lên: “Không phải là còn muội muội sao? Các người gọi con trở về, không phải vì để muội muội và vương gia bồi dưỡng cảm tình sao?” Cuối cùng thì Lãnh Tương cũng đã hiểu rõ rồi, cái gì gọi là mời thần thì dễ nhưng tiên thần thì khó, Lãnh Băng Cơ này là tồn đại thần, mặt dày mày dạn không muốn đi. Ông ta thật sự không biết, không phải Lãnh Băng Cơ nhớ nhà, mà là nàng không có nhà để về. Mộ Dung Phong chiếm giường của nàng. Quan trọng nhất là, hắn vẫn còn đang tức giận, dù sao cũng phải đợi hai ngày nữa, chờ hắn hết giận, mình mới về được. Chỗ này có ăn có uống, hơn nữa còn không cần dùng bạc của mình, rất tốt. Kim thị cũng cảm thấy, hình như quyết định của mình sai rồi, có một loại cảm giác dẫn lửa vào người. Vốn bà ta muốn, để Lãnh Băng Cơ ở đây sống yên ổn mấy ngày, cho Lãnh Băng Nguyệt thời gian bắt được lòng Mộ Dung Phong. Nhưng, bây giờ Lãnh Băng Cơ, khiến cho bà ta có một loại cảm giác rất nguy. Nàng cảm thấy, Lãnh Băng Cơ mới hồi phủ hai ngày, dường như có một số việc đã không còn nằm trong khống chế. Cụ thể là gì, thì bà ta không nói được, giống như chốn một bó pháo trong hậu viện vậy, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Cái này gọi là có tật giật mình, nàng làm quá nhiều chuyện xấu, nhìn đôi mắt sáng của Lãnh Băng Cơ, đôi mắt ấy dường như nhìn thấy tất cả bà ta cảm thấy mình không còn chỗ che thân. Có chút không thể chờ đợi được mà muốn đưa nàng đi. Nàng và Lãnh Tượng ngầm bàn bạc, làm sao để đưa vị tôn đại thần này đi, gã sai vặt đi vào thông báo, nói Phong vương gia đến. Lãnh Tương vui mừng đứng “Xoẹt” dậy: “Mau mời!” Lời “Mau mời” vừa ra khỏi miệng, dáng người cao lớn của Phong vương gia đã tiến vào phòng, xem ra có chút gấp không thể chờ nổi. Lãnh Tương và Kim thị vội vàng hoảng sợ tiến lên hành lễ vấn an. “Không biết Phong vương gia giá lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, xin vương gia thứ tội.” Mộ Dung Phong nhẫn nại tính tình nghe ông ta nói mấy lời khách sáo dài dòng xong, mím môi mỏng: “Lãnh Tương khách sáo” Kim thị vội vàng dặn dò hạ nhân trong phủ dâng trà, Mộ Dung Phong khoát tay chặn lại: “Miễn.” Lãnh Tương lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của hắn, phỏng đoán ý đồ của hắn, liếc nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra chút manh mối nào trên khuôn mặt lạnh của Mộ Dung Phong. Ông ta chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Xin hỏi Phong vương gia giá lâm, là có gì chỉ giáo?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]