Đường trở về hoàng cung có chút gập ghềnh, xe ngựa di chuyển chậm chạp, trên con đường cũng không có nhiều người đi lại. Lãnh Băng Cơ đang ngồi trên xe, Mộ Dung Phong vẫn đang cưỡi ngựa, khi đi ngang qua chiếc xe, Lãnh Bằng Cơ kéo rèm xe lên, nghiêng người ra, dựa vào cửa sổ xe, nhìn Mộ Dung Phong trên ngựa. Trời đã gần chạng vạng tối, ánh mặt trời trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng chiếu trên người Mộ Dung Phong, khuôn mặt tuấn tú trở nên mềm mại hơn.
“Này, Dung Phong, sư huynh ta đã nói gì với chàng khi ta đi pha trà?” Mộ Dung Phong lưng thẳng đứng, vững vàng cười trên lưng ngựa. Nghe câu hỏi của nàng, hắn ta cũng không thèm nhìn nàng: “Nàng đang nói chuyện với ai vậy?”
“Chàng đó!”
“Bồn vương không phải tên này” Lăng Băng Cơ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Phong vương gia tôn quý” Mộ Dung Phong đối với cái tên này vẫn không hài lòng, nhất thời không biết hắn đang muốn nghe Lăng băng Cơ gọi hắn như thế nào..
“Sư huynh nàng nói nàng lúc nhỏ ba bốn tuổi đều đái dầm, nàng rất ngốc. Nhắc nhở ta phải để ý, chăm sóc cho nàng”.
“Phì” Lăng Băng Cơ nói: “Vớ vẩn, chàng mới là người đái dầm”
“Nàng không ngủ cùng giường với bổn vương, làm sao biết được?” Mộ Dung Phong quay mặt lại, hẹp hòi nhìn nàng ta. Mặt Lăng Băng Cơ đột nhiên đỏ bừng, từ mả đến tận mang tai. Nàng đang nghiêng người, Mộ Dung Phong nhìn thấy dưới ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, hai má ửng hồng như mây hoàng hôn, dái tai xinh xắn trong sáng bỗng chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1005697/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.