🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chỗ này Lãnh Băng Cơ từng bước ép sát, ngay trước mặt mọi người, Lãnh Bằng Nguyệt mạnh miệng nói ra trước đó, nhất thời có chút cảm giác không còn cách nào phản bác lại được. Dẫn đến rất nhiều gia quyển. nữ đều sôi nổi nhìn về phía này.
Thẩm Phong Vân cũng nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhớ đến khi ở trong khu mộ Tướng phủ, nàng chỉ liếc mắt một cái đã vạch trần thủ đoạn bỏ độc Lãnh Thanh Hạc của Kim thị, vui vẻ nói với Mộ Dung Phong: “Sao ta lại quên mất biểu tẩu chứ nhỉ, biểu tẩu chính là cao thủ giải độc đấy”.
Mộ Dung Phong hừ một tiếng khinh thường: “Chút trò mê tín dị đoan của nàng cũng chỉ lấy ra lừa gạt bà ngoại được thôi, người mà cũng tin sao?”
“Không thử làm sao biết được? Phong Vân đã nhìn thấy tận mắt, khâm phục sát đất”.
Thật ra Mộ Dung Phong đã cảm thấy đầu lưỡi ngứa ngáy từ lâu, biết rằng chất độc đã phát tác, chẳng qua chỉ dựa vào nội lựa đè nén lại, gắng gượng chống đỡ thôi. Xoay mặt đi, nhìn về phía Lãnh Băng Cơ đang đứng trong đám người, thấy nàng gương mặt hớn hở vui tươi tranh cãi với Lãnh Băng Nguyệt, trên mặt còn mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, lửa giận dường như bắt đầu bốc lên, trầm giọng nói: “Lãnh Băng Cơ!”.
Lúc này tâm trạng Lãnh Băng Cơ rất vui sướng, không ngờ đến lại bị Mộ Dung Phong nhắc đến trước mặt mọi người như vậy, kinh ngạc quay mặt sang, chớp chớp mắt: “Sao vậy?”
Mộ Dung Phong cố nén cảm giác buồn nôn, cắn răng thật chặt, giống như đang tức giận: “Ngươi có biết cách giải được độc cá nóc không?”
Hắn vừa nói dứt câu, trong đám khách khứa lập tức có người giật mình nhớ ra: “Làm sao lại quên mất thế nhỉ, vương phi nương nương biết y thuật, tay nghề châm cứu rất lợi hại đó”. Vì vậy, có rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía nàng.
Lãnh Băng Cơ không hoang mang chút nào lắc đầu: “Ta không biết, nhưng mà trắc phi nương nương biết đấy, nàng ta nói nàng ta bằng lòng uống bát nước phân này giải độc thay vương gia.”
Giọng nói hời hợt của nàng có phần chọc cho Mộ Dung Phong tức giận, lạnh lùng nhìn nàng: “Không biết thì câm miệng đi!”
Lãnh Băng Cơ rụt đầu lại. Lão thái quần lo lắng khuyên bảo: “Băng Cơ, nếu người biết cách giải độc, thì cứ thử một lần xem. Những người ở đây đều là rường cột của triều đình, những người quyền quý trong triều, nếu người có thể cứu mạng. bọn họ một lần, sau này nhất định hạnh phúc không gì sánh được”.
Lãnh Băng Cơ vẫn không lên tiếng, thực sự cũng không phải là không có chút cảm giác gì là người học y có tấm lòng của cha mẹ, mà chẳng qua nàng nhận ra, ngoại trừ Ngự sử, những người khác trúng độc cũng không được coi là quá nghiêm trọng, chưa đến mức lập tức mất mạng ngay được.
Nước phân năm ngoái này quả thật cũng là một cách giải độc, căn cứ vào nguyên tắc người tôn quý trước người thấp hèn sau, trong số những người trúng độc, Mộ Dung Phong có địa vị cao nhất, thìa canh hoàng kim đầu tiên hẳn là phải biếu lão nhân gia là hắn trước rồi đúng không?
Nàng mừng rỡ nhìn Mộ Dung Phong làm trò mèo, miễn là trước mặt mọi người hắn uống bát canh hoàng kim đầu tiên, nàng chắc chắn sẽ dũng cảm đứng ra, đương nhiên, còn phải vô trán thất vọng và tiếc nuối làm ra vẻ như vừa giật mình nhớ ra vậy.
“Không phải cháu dâu không dám trợ giúp, mà là không dám. Ngộ nhỡ không cứu được, người khác lại đổ dầu vào lửa, làm vương gia giáng tội, ta thật sự không chịu đựng nổi. Ngược lại không bằng nghe lời đại phu đi, phương thuốc này cũng ổn mà”.
Lời nói này đang ám chỉ, rõ ràng là trách móc Mộ Dung Phong sủng thiếp diệt thế, những người có mặt ở đây đều là kẻ tinh tường, tất cả mọi người đều hiểu cả. Hơn nữa ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nàng thật sự có cách.
Người trúng độc đột nhiên nhìn thấy hy vọng, đồng thanh cầu xin nàng: “Kính xin vương phi nương nương có gan cứu chữa, hễ là có cách, chúng ta đều không phải uống thứ dơ bẩn này nữa.”
Mọi người đánh giá năng cao như vậy, Lãnh Băng Cơ cũng không tiện từ chối nữa, từ trong đám người bước ra, trước tiên xem xét tình hình của ông già Ngự sử, trong lòng cũng đã nắm chắc.
“Trước tiên ta cần ép các người nôn ra, rửa ruột, bài tiết, cho ra hết những thứ độc hại trong thân thể, để tránh chất độc tích trữ hoặc là biển thành chất ứ đọng trong cơ thể. Phiến mọi người dời bước đi”.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, quả thật có ảnh hưởng xấu đến hình ảnh, cho nên tất cả khách khứa bị trúng độc đều bị người hầu hoặc nâng hoặc đỡ, đưa vào phòng trong.
Lãnh Băng Cơ chia ra châm cứu ép bọn họ nôn ra, nôn hết những thứ đã ăn qua miệng, sau đó sai người nhanh chóng quay về phủ mang hòm thuốc đến đây, tiêm tĩnh mạch hoặc là truyền dịch, tăng nhanh tốc độ bài tiết chất độc ra ngoài.
Vì để che giấu tại mắt người khác, tránh cho bị hỏi đến phương thuốc cấp cứu, nàng vẫn dùng châm cứu. Một người cứu nhiều người cùng một lúc như vậy, đâu vào đấy gọn gàng, bình tĩnh thản nhiên, khi châm cứu tự thể tuyệt đẹp thành thạo, dáng vẻ tự tin này không cần lý do gì khiến người ta cảm thấy yên lòng. Không có ai nghi ngờ y thuật của nàng, tất cả đều có vẻ mặt tha thiết nhìn chằm chằm động tác trong tay nàng.
Chỉ có Mộ Dung Phong, muốn cầu xin nàng giải độc cho mình, nhưng mà lại không thể mất hết mặt mũi được. Nhớ ngày đó, chính hắn đã lời thề son sắt nói những lời nói đó với nàng, khinh thường cây kim may áo trong tay nàng, bây giờ làm sao có thể vứt bỏ hết mặt mũi được chứ?
Độc cá nóc lại mượn hơi rượu chạy khắp cơ thể, sắc mặt hắn nhìn qua thật sự rất khó coi.
Mà Lãnh Băng Cơ cũng không biết thời thế chút nào, tự lo bận rộn, thế mà lại không biết chủ động mở miệng muốn giải độc cho hắn.
Lãnh Bằng Nguyệt một tấc không rời đứng canh giữ bên cạnh Mộ Dung Phong, khóc đến mức đôi mắt đỏ bừng, vẫn không quên nhân cơ hội này trách mắng Lãnh Băng Cơ..
“Tỷ tỷ làm vậy là đang tức giận với ta sao? Cố tình hờ hững với vương gia ngài như vậy, thật sự là lòng dạ độc ác. Chẳng lẽ nàng ta tuyệt không hề lo lắng đến sức khỏe của ngài chút nào, ngược lại còn để ý đến những người không liên quan kia như vậy”.
Mộ Dung Phong mím chặt đôi môi mỏng không nói năng gì.
Trong đám người có người đột nhiên nói ra một câu: “Có lẽ là vì vừa nãy trắc phi nương nương nói muốn giải độc thay cho vương gia, nên vương phi không muốn cướp công của ngươi đấy”
“Đúng vậy, vương phi đã nói, miễn là người uống bát nước phân này, nàng có thể đảm bảo vương gia bình yên không có chuyện gì mà”.
Trong đám người có rất nhiều người đang cười trộm, Lãnh Bằng Nguyệt cũng không phân biệt được rốt cuộc là ai đang chế giễu mình, trong lúc nhất thời giống như thật sự vừa uống bát nước phân vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trong đám gia quyến nữ này đa số đều là phu nhân của các quan lại, phiền chán nhất chính là trò hề khóc sướt mướt của Lãnh Bằng Nguyệt.
Chỗ này có học vấn. Hễ là vợ cả, đó là chủ của một gia đình, phải thường xuyên duy trì vẻ đoan trang uy nghiêm, khóc nức nở làm nũng ra
vẻ trước mặt đàn ông thì còn ra thể thống gì nữa chứ, cũng bị người hầu coi thường.
Ngược lại, những thiếp thất kia lại khác, một khóc hại gây chuyện ba thắt cổ, chính là thủ đoạn quen dùng để các nàng giữ chặt trái tim của lão gia nhà mình, mặc cho người đàn ông có lòng dạ sắt đá đến mức nào, khóc lóc như hoa lệ dưới mưa một lúc, cũng sẽ phải giơ tay đầu hàng.
Cho nên, những phu nhân này lạnh lùng thờ ơ nhìn nàng ta giở thủ đoạn đùa giỡn trước mặt Mộ Dung Phong, còn nói xấu Lãnh Bằng Cơ đang cứu người, đã có người tức giận không kiềm chế được, dựa vào việc đông người, lại đứng trong đám người giễu cợt nàng ta.
“Vừa nãy đúng là trắc phi nương nương đã vỗ ngực đồng ý rồi đó. Không phải chỉ là nói miệng mấy câu vậy thôi chứ?”
Trên mặt Lãnh Bằng Nguyệt lúc xanh lúc tím, dùng khăn che mặt, lập tức òa lên khóc rống.
“Tỷ tỷ biết rõ ta lo lắng cho sức khỏe của vương gia ngài, cho nên dựa vào đó lợi dụng đe dọa ta sao? Rõ ràng nàng ta biết cách giải độc, cũng không hề mở miệng nói câu nào, đợi nhìn thấy mọi người náo nhiệt, ước gì tất cả mọi người đều làm trò mèo trước mặt người khác. Ta chỉ có lòng. tốt cầu xin nàng ta chữa bệnh cho mọi người, ngược lại bị nàng ta lợi dụng. Vương gia, ngài nhất định phải đứng ra bênh vực ta”.
Liên tục trách mắng, Lãnh Băng Cơ bên trong nghe thấy tất cả, khiến nàng tâm trạng buồn bực, bỏ mọi thứ trong tay xuống, kéo cửa phòng ra, lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Bằng Nguyệt.
“Lúc trước khi ta chữa bệnh tim cho bà ngoại, muội muội gièm pha xúi giục ngay trước mặt vương gia, nói ta không biết y thuật, coi mạng người như trò đùa trẻ con, suýt nữa trong cơn nóng giận, vương gia đã đánh chết ta ngay tại chỗ rồi, tin chắc rằng trong số rất nhiều người ở đây đều đã nhìn thấy rất rõ ràng, ta không hoàn toàn nắm chắc, còn dám chủ động đứng ra giải độc cho mọi người sao?
Bây giờ ta bằng lòng dốc hết sức lực thử một lần, muội muội lại đứng trước mặt vương gia nói xấu chửi bới ta. Uống canh hoàng kim giải độc thay cho vương gia, đó là lời do chính người chủ động mở miệng nói ra, nịnh nọt mong được cưng chiều, nào có ai ép buộc được người?
Ngay lúc đó ta không giải độc cho vương gia đầu tiên, cũng vì vương gia là người tập võ, khả năng chống lại chất độc cũng tốt hơn mấy vị đại nhân này. Có nặng nhẹ gấp gáp hay thong thả, cứu người đương nhiên phải cứu người bị nặng hơn trước. Huống chi ta chính là vương phi của phủ Kỳ Vương, chăm sóc thần tử rường cột của triều ta, trước chữa cho người sau mới đến mình, mới chính là phong độ và nỗi khổ tâm của vương gia chứ.
Nếu người có bản lĩnh cứu người thì người đi làm đi, không có bản lĩnh thì đừng có ở đây khóc sướt mướt nữa, để mọi người xem người diễn kịch, quấy rầy ta cứu người. Nếu để lỡ mất cơ hội, cũng không phải chuyện người có thể chịu trách nhiệm được đầu”.
Hai người một người ăn mặc diêm dúa, khóc như hoa lệ dưới mưa, thở hổn hển khóc trông thật đáng thương, một người áo trắng mộc mạc, nhưng lại bình tĩnh thản nhiên, ung dung thong thả, trong lời nói lộ ra phong cách quý phái không thể nghi ngờ..
Trong đám khách khứa ngay tại chỗ còn có người nhà của người trúng độc đang được cứu chữa, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Bằng Nguyệt lại càng khinh thường hơn nữa.
“Đa tạ vương phi đạo đức rộng lượng, xin mời vương phi yên tâm cứu chữa. Chúng ta vô cùng cảm kích”
Bàn về mua chuộc lòng người, người biết diễn kịch đau khổ, ta lại không biết diễn hay sao? Lãnh Băng Cơ cười khẩy trong lòng, xoay người quay về phòng trong.
Hôm nay trước mặt người khác Lãnh Bằng Nguyệt thật sự đã mất hết mặt mũi rồi, thấy rất nhiều người đều dùng ánh mắt như dao nhìn về phía mình. Nếu không phải còn kiêng kỵ Mộ Dung Phong đứng bên cạnh, sợ rằng bát nước phân này đã bưng đến tận miệng bắt nàng ta uống hết rồi, nàng ta dùng khăn che mặt, vẫn còn cố gắng giải thích.
Vì tác dụng của chất độc, Mộ Dung Phong lúc này lòng dạ rối bời, nhíu mày không kiên nhẫn dặn dò: “Ngươi quay về phủ trước đi”
Lãnh Băng Nguyệt cũng biết mình ở lại hoàn toàn không có cách nào chiếm được chút lợi ích gì, khóc nức nở hai tiếng rồi thể hiện sự quan tâm và lo lắng của mình với Mộ Dung Phong, lúc này mới được nha hoàn Trị Thu dìu đỡ, ra khỏi phủ rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.