Sau khi Lãnh Triệt đi Lãnh Băng nhìn sắc trời không còn sớm nữa ... cả người cũng mệt mỏi nói “ Ta mệt rồi muốn nghỉ ngơi các ngươi muốn làm gì thì đi làm đi tối đến đừng quấy rầy ta “
“Ân tiểu thư đã biết” tiểu Đào cùng tiểu Mận lui ra
Cả người mệt mỏi Lãnh Băng muốn ngủ một chút không bt ngủ bao lâu chợtLãnh Băng nghe có thứ gì đó vừa rơi xuống mở đôi mắt bước xuống giườngđi ra sân nhưng không thấy gì thầm nghĩ “ mình nghe lầm sao” nhưng ánhmắt lại rơi lên một bóng người
“ Là ai” Lãnh Băng hỏi
“ Tiểu cô nương ta đang bị thương có thể cho ít nước dc không “ 1 tiếnggià nua vang lên ... Lãnh Băng nhíu mày bước vào phòng rót một chén nước đưa cho lão già kia
“ Cảm ơn “ khi uống xong trả lại chén cho Lãnh Băng nói
“ uống xong rồi thì đi đi ta không muốn ngày mai trong phủ ta có án mạng đâu “ Giọng lạnh lùng đuổi khách
“ Tiểu cô nương ngươi không biết ta là ai sao “ hừ ta nổi tiếng như vậy chẳng lẻ ngươi không biết
“ không... ta cần phải biết ngươi là ai sao “
“ vậy để ta giới thiệu ta Cầu Hồn Ảnh giang hồ không ai không bt đến đứatrẻ 3 tuổi còn biết “ nhìn tiểu cô nương bức ra khi thế ngạo mạng lạnhlùng tự tin hắn không khỏi cảm thấy nàng là người có tiền đồ
“ Ta không cần biết chỉ cần uống xong nước thì đi đi “ hừ ông có là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-lanh-cua-vuong-gia/3034072/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.