Sớm hôm sau nàng cùng Lang Minh Triết xuất phát sớm, cuối cùng tới trưa cũng đã tới nơi. Nhã Kiên từ xa nhìn thấy nàng liền hồ hởi vẫy tay, Nhã Tịnh cũng ngoan ngoãn vẫy lại. Vừa xuống ngựa Nhã Kiên đã chạy tới bên nàng.
- Ta mới cùng đám huynh đệ tìm ra một nơi có rất nhiều cây to, muội muốn xem cùng không?
Nhã Tịnh nghe vậy nhẹ mỉm cười gật đầu.
- Muội muốn chứ, đúng rồi huynh! Muội đã đem kha khá món ăn tới hồi bổ cho các huynh đệ, mọi việc còn lại nhờ huynh và mọi người rồi!
Nhã Kiên nghe vậy có chút kinh ngạc mỉm cười, quả đúng là muội muội hắn. Luôn chu đáo như vậy.
- Đa tạ muội, chúng ta sẽ làm thật tốt!
Bỏ đi lớp váy áo sang trọng, bỏ đi lụa là quyền quý cùng tầng tầng lớp lớp trang điểm. Nhã Tịnh mộc mạc tới vô cùng, xắn ống tay áo lên, nàng cúi người bắt đầu chất bếp nấu bữa trưa cùng tối cho đám huynh đệ. Lang Minh Triết vừa chỉ đạo nhóm người làm việc, ánh mắt vẫn luôn vô tình lướt qua nàng. Hắn đã nhìn nàng qua bao nhiêu bộ dáng rồi, chính hắn cũng không nhớ nổi chỉ là khuân mặt của nàng càng ngày càng in sâu vào lòng hắn.
Sau khi nấu xong, khi nàng lau mồ hôi vô tình quẹt qua mặt tay bẩn. Khuân mặt nàng vì vậy cũng nhem nhuốc.
- Tứ vương phi, hình ảnh này thật đáng lưu truyền nhân gian đấy!
Một giọng nói quen thuộc khác vang lên, Dạ Nguyệt Tu Kiệt phi từ ngoài vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928193/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.