Sau ba ngày tang, Nhã Ngọc được chôn cất cẩn thận. Quả thực Nhã Lâm triệt để lợi dụng quân tốt này, đem sự việc khóc lóc dâng tới Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng từ trên cao nhìn xuống, Lang Minh Triết đoán trước không muốn ôm rơm nặng bụng nên xin nghỉ để chăm sóc vương phi lâm bệnh. Nhìn lão cáo già bên dưới, Hoàng Thượng cũng chẳng buồn tiếp tục. Nhưng không thể không làm gì để xoa dịu lòng các văn võ bá quan, đẩy việc cho bộ hình thẩm tra án Hoàng Thượng mới có thể thở phào.
Một phần vì bộ hình là nơi có danh nhưng không có thực lực, có tra cũng sẽ không tra tới nơi tới chốn. Như vậy kẻ đứng sau là Lang Minh Triết cũng không mấy quan tâm. Một phần khác để cho lão già kia thấy rõ vị trí của bản thân cũng không quá quan trọng như lão vẫn thường ảo tưởng. Ôm thất vọng lớn lao, Nhã Lâm hiểu rằng mình đã phò tá sai người bao năm nay. Vậy mà lão còn nghe theo Hoàng Thượng đụng tới kẻ mà lão không muốn đụng, cười cay đắng một cái nhìn trời. Giang sơn Lang quốc sớm muộn cũng sẽ phải diệt vong!
Nhã Tịnh tỉnh lại lần nữa trời cũng đã trưa, hôm nay Lang Minh Triết lại không gọi nàng dậy như bao ngày. Kể cà giả ốm nàng cũng sắp thành một con bệnh thật rồi. Với ước vọng không còn bị cấm túc, Nhã Tịnh liền ôm theo hi vọng may mắn.
Nàng vừa đặt chân tới thềm ra vào A Hoa liền hớt hải chạy tới, nhận thấy có điều không ổn nàng liền rút chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928178/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.