Nhã Tịnh khẽ cười, nhìn đám người kia nghiêng đầu. Chậc, còn có kẻ không mời mà tới. Nàng nên xử lý sao đây? Nhìn qua Lang Minh Triết bên cạnh, có vẻ như hắn cũng đã nhận ra rồi. Nhã Tịnh đành gác lại kế hoạch, bởi địch tới còn không biết là người của phe nào. Nàng có chút nhàm chán, không hiểu rằng kẻ nào thiếu não tới mức cho người cài cắm cũng không biết đường chọn một kẻ bình thường. Người ăn xin nào mà cao to vạm vỡ thế kia không? Người ăn xin nào mà trên tay lại trai sần vết trai của người luyện võ không? Chu choa, còn thua cả nàng lúc diễn vai ăn xin, ha vẫn là nàng diễn tốt!
Nắm tay Lang Minh Triết thấy hắn đã dắt nàng đi, đám người này tạm thời sẽ được đưa ra ngoại thành sống tạm ở đó trước sau đó nàng sẽ âm thầm phát những công việc khác nhau vậy.
Từ sớm hôm sau Nhã Tịnh đã phải dậy, nàng bắt đầu lo toan công việc. Đưa những người dân ăn xin ra ngoại thành nhận phòng, Nhã Tịnh giao cho một số người lớn tuổi ở lại trồng rau cung cấp rau củ cùng chút gà vịt cho vương phủ! Đám người trẻ thì theo nàng làm bồi bàn cho tiệm chính nàng tự tay mở bán kinh doanh. Đám trẻ con thì nhận lệnh hát khúc đồng giao quảng bá khắp kinh thành cho tiệm nàng, Lang Minh Triết từ bên trên nhìn Nhã Tịnh bận tới bận lui khẽ cười.
Ba ngày sau, cuối cùng mọi việc cũng êm xuôi đâu vào đấy thì tới lượt Tướng quân phủ xuất trận. Nhìn mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928168/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.