Thời gian đã vào chính xuân, thời tiết đã ấm áp hơn nhiều. Nhã Tịnh nhìn đàn chim ríu rít có chút vui thích, Lang Minh Triết nhìn thấy vậy liền hỏi.
- Ta bắt chúng cho nàng nuôi nhé?
- Không cần, chúng mập thêm chút nữa là ngon rồi!
Lang Minh Triết có chút khó hiểu, quả nhiên vẫn là không nên đoán suy nghĩ của nữ nhân này.
- Sắp tới chúng ta sẽ tới một làng chài ven biển, nàng có muốn ở lại không?
Nghe vậy Nhã Tịnh thật sự có chút nhớ biển rồi.
- Được, cứ như vậy đi!
Nàng có chút chờ mong, hoa đào thỉnh thoảng ven đường có vài cây. Bỗng nàng có hứng ủ rượu. Là Lâm thúc dạy nàng, chỉ tiếc lúc đó chưa có hoa đào để nàng ủ.
- Phu quân, chàng dừng lại đôi chút đi! Ta muốn hái ít hoa ủ rượu!
Lang Minh Triết nghe vậy kinh ngạc nhìn qua, hắn không biết nữ nhân này còn biết ủ rượu. Như nhìn ra sự kinh ngạc của hắn, nàng mỉm cười xoa tay.
- Ta được Lâm thúc dạy!
- Được! Ta cũng muốn thử rượu nàng ủ!
Lang Minh Triết cho xe dừng, đỡ nàng xuống xe Nhã Tịnh mong chờ đưa tay ra ngắt từng cánh. Hoa đào có mùi hương thoang thoảng, nếu không cảm nhận sẽ không bao giờ cảm ra mùi hương ấy. Vì vậy khi ủ rượu, rượu hoa đào rất thơm. Không ai biết tại sao, có lẽ không mấy ai thật sự cảm nhận hương hoa này. Một cánh hoa rơi trên tóc nàng, Lang Minh Triết nhẹ nhàng lấy xuống. Nhã Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928130/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.