Chương trước
Chương sau
Lang Minh Triết ném tờ giấy ra ngoài, mọi người thấy hắn tức giận như vậy liền quỳ xuống.

- Vương gia, xin thứ tội!

Nhìn mọi người như vậy, hắn một chút tâm tình cũng không còn. Chỉ lặng lẽ gặm lấy nỗi cô đơn, vương phi của hắn hết thương hắn rồi! Lang Minh Triết đau khổ suy nghĩ, đúng là đáng sợ mà.

Cố giữ trạng thái bình thường, Lang Minh Triết ăn cơm nàng chuẩn bị. Chỉ là cảm giác rất lạ lẫm!

- Vương gia đã dùng bữa!

Một gia đinh tiến lên thông báo với nàng, nhận được nàng gật đầu. Nhóm người kia cũng vội lui, không gian thoáng chốc trở nên an tĩnh. Nàng đứng lên mỉm cười.

- Các vị bằng hữu, hôm nay ta lấy danh là bạn hữu của mọi người lập bàn rượu hôm nay! Chúng ta không say không về, hãy cùng nhau cố gắng uống hết rượu ta chuẩn bị. Rất ít mà thôi, có hơn trăm vò! Uống từ đêm tối tới hừng đông, ai thua mai phạt rượu tiếp!

A Hoa nhìn Nhã Tịnh, bình thường vương phi đúng là hay uống rượu. Nhưng hăng hái như hôm nay thì rất ít, đúng là làm nàng ta phải nhìn lại những người này.

- Đồ đệ, ngươi có rượu mà không gọi lão phu sao?

Lưu Kỷ sư phụ trên cây cao mỉm cười nói vọng xuống dưới, Nhã Tịnh hài hước nhìn lên.

- Con đã sớm biết sư phụ tới rồi, con đang xem sư phụ bao giờ mới lên tiếng đây! Nhưng sư phụ cứ ở trên đó nhìn chúng ta uống rượu cũng được, có tuổi rồi. Uống nhiều rượu không tốt!

Lão Lưu từ bên trên nghe vậy tức tới lấy tay chỉ chỉ nàng.

- Các ngươi xem! Con nhóc đó, càng ngày miệng lưỡi càng có nhiều đao! Ta đã chiều ngươi quá mà!

Mọi người bên dưới liền cười tới không thấy ánh dương, lão Lưu vô cùng vui vẻ mà phi thân xuống dưới.

- Tiểu đồ nhi cần mời ta nữa hay sao? Ta có chân tự tới, mai tăng cường gấp ba tập luyện!

- Sư phụ đừng mà!!!

- Chỉ tiếc lần này thiếu A Vệ!

Ý Hiên lên tiếng, nàng cùng Diễm An và A Hoa nhìn nhau. Đúng là, chưa rời ba phút đã nhớ nhung.

- Vương phi, thứ lỗi thần tới muộn!

A Vệ vừa mới làm việc xong liền nhớ tới lệnh của nàng chạy tới, vừa hay được gia đinh thông báo nàng đang ngồi ở đình chờ.

- Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới! A Vệ, hẳn ngươi hắt xì nhiều lắm, bởi người nào đó nhớ ngươi rồi! A Vệ mau tới đây!

A Vệ lướt qua, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Ý Hiên đang đỏ mặt đánh Vương phi. Hắn ngại ngùng cái gì thế?

Chỉ có nàng cùng Diễm An hiểu mọi chuyện mà thôi, đúng là! Tên trực nam ngu xuẩn.

- Bên đây hết chỗ rồi, ngươi qua ngồi cùng Ý Hiên đi! Hôm nay ta đã xin vương gia chưng dụng ngươi rồi, chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu ta tự ủ! Không say không về, nhớ đó! Mai ta cũng xin Vương gia cho ngươi nghỉ rồi, hôm nay mà không muốn ta sẽ phạt ngươi mai uống tiếp!



A Vệ biết chẳng thể tránh đành ngoan ngoãn nghe lời, mọi người cùng nhau uống tới nghiêng trời lệch đất. Giống như những ngày còn ở Thượng Quan huyện, chẳng còn chút khoảng cách thân phận nào. Mọi người đều là bằng hữu của nhau, đơn giản cùng nhau ăn uống nói chuyện.

- Vương phi, ta muốn đa tạ người. Nếu không nhờ người, ta vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ không nhà, những đứa trẻ khác không biết có thể còn sống hay không. Vậy nên ta rất đa tạ người, đa tạ người đã cho ta thêm một mạng sống mới! Ly rượu này, ta mời người!

Diễm An vừa nói xong, lập tức đứng lên đưa ly mời nàng. Nhã Tịnh gật đầu chấp thuận, miệng mỉm cười xoa đầu con bé.

- Thật ra, ta cũng rất vui vì đã được gặp ngươi! Rất vui vì có ngươi làm bạn, ta xem ngươi giống như một muội muội trong nhà, giống như A Hoa vậy. Ta mong các ngươi có thể vui vẻ mà sống tốt! Sau này, dù như thế nào, hứa với ta. Nhất định phải hạnh phúc. Chén rượu này, hai ta cạn. Coi như cùng nhau, chúng ta giữ vững lời hứa!

- Được, tỷ tỷ!

Nói rồi hai người ngửa cổ lên, dốc hết dòng nước vừa cay vừa ngọt vào cổ.

- Rượu ngon!

Sau đó Nhã Tịnh nhìn qua Sư phụ mình vẫn đang mải ăn mỉm cười.

- Sư phụ! Đồ nhi vẫn luôn muốn xin lỗi người vì lần đầu gặp mặt nhau không tốt cho lắm, không ngờ tới sư phụ vẫn nguyện ý giúp ta! Sau đó còn truyền thụ võ công cho ta, yêu thương ta và tiểu bảo. Ân nghĩa này, ta chẳng thể quên! Đa tạ sư phụ, ly này đồ nhi mời người!

Lưu Lão nghe xong liền dừng việc ăn uống lại, lau đôi tay đã bẩn của mình sạch sẽ sau đó mới bắt đầu nâng ly lên đáp lại nàng.

- Lão phu cũng muốn cảm tạ thiên ân ban tặng cho ta một đồ đệ hoàn mỹ, mặc dù hơi lười. Nhưng luôn có sơ tâm vững chắc, đủ để ta tin tưởng giao ra võ công đời này! Cũng là đứa bé, ta coi con như con ruột! Ta mong, sau này dù chuyện gì xảy ra. Ngươi nhất định phải sống thật tốt, nếu muốn rời khỏi đây. Lão đây dù phải hi sinh mạng sống cũng phải cứu ngươi!

- Sư phụ, chớ nói gở! Đồ nhi đa tạ ân đức rộng lớn này. Nhất định sẽ không làm người hối hận vì đã chọn ta.

Nghe Nhã Tịnh tự tin nói vậy, Lâm thúc hài lòng gật đầu cạn rượu. Thấy sư phụ cạn, Nhã Tịnh lại cạn tiếp. Ý Hiên cũng đứng lên hành lễ về phía nàng, Nhã Tịnh lại rót đầy chén. Ý Hiên lúc này lên tiếng nói.

- Đa tạ Vương phi đã cho ta thoát khỏi chốn lầu xanh, giúp phụ thân ta lấy lại sạch sẽ! Công ơn người đối với ta cũng vô cùng lớn, người đã cho ta được tái sinh lần nữa, chén rượu này, ta mời người!

Nói rồi Ý Hiên cạn chén, nàng cũng đưa tay lên uống cạn. Mọi người cứ vậy, uống cùng nhau, nói mọi chuyện trên trời dưới đất. Uống cùng nhau như không có ngày thứ hai, cuối cùng ai nấy đều say xỉn.

Cả đám ngồi ôm nhau khóc bên hồ, rồi lại cười. Lang Minh Triết nhìn đám ma men này, xoay lưng rời đi. Hôm nay hắn nhìn đủ rồi! Một cơn gió lạnh lướt qua, Lang Minh Triết dừng bước nhìn lại nữ nhân nào đó khóc tới không ra hình dạng. Không đành lòng, Lang Minh Triết bước tới nhấc bổng nàng đưa lên vai rồi rời đi.

Nhã Tịnh nàng đã mơ một giấc mơ, giấc mơ rất lạ! Nàng một thân hỉ phục, là lễ đường sao? Nhưng sao kỳ lạ quá, nàng chẳng thể nhìn thấy mặt phu quân, nơi kia là thế nào đây? Long Ỷ sao? Hình như rất nhiều người nhìn nàng bằng đôi mắt phẫn hận thì phải, có người còn nói nàng là Yêu Hậu, ngay lập tức có mũi tên bắn về phía hắn ta. Nhã Tịnh run rẩy, là mơ sao lại thật như thế? Nàng đột ngột quay người chạy đi, nghe nói Tử cấm thành là nơi cao nhất! Nam nhân kia như nhận ra gì đó liền dùng khinh công chạy theo nàng, có rất nhiều người chạy tới cản hắn. Kia không phải có cả A Hoa sao? Nhã Tịnh từ trên nhảy xuống, nam nhân kia suy cho cùng là tới muộn rồi, chỉ lấy được miếng chùm đầu của nàng rơi ra bay lên khi nàng nhảy xuống mà thôi! Giọt nước rơi bên má nàng, là mưa sao? Bàng hoàng tỉnh lại, Nhã Tịnh đau choáng đầu. Đúng là rượu nhiều không tốt! Ngay cả mơ sảng cũng là ác mộng đáng sợ, nàng thở dài.

Khoan, hôm nay trời hơi lạnh thì phải! Nhã Tịnh đưa tay lên day cái trán đau nhưng hình như có chút sai sót? Nhìn xuống bản thân, nàng biết sai ở đâu rồi!

Là do bản thân nàng ngoài chiếc yếm và một chút quần mỏng chẳng còn gì nữa! Nhã Tịnh khẽ nhìn qua, Lang Minh Triết vẫn nằm yên tại đó, Nhã Tịnh nhìn qua, hắn chỉ mặc một lớp trung y mỏng. Đưa tay lên.

"Bộp!" một cái tát dáng ngay vào Lang Minh Triết, hắn còn không kịp lên tiếng đã bị ăn đánh tới bay màu rồi! Bởi ngoài cái tát ra, Nhã Tịnh lại vô cùng thân thuộc kẹp cổ hắn. Lang Minh Triết vừa ăn đau tỉnh lại liền khó thở.

- Nhã Tịnh! Nàng đang làm cái quái gì vậy?

Nhã Tịnh nàng vừa siết cổ hắn, lại vô cùng mạnh mẽ đập thêm một cái lên đầu Lang Minh Triết.

- Lang lưu manh! Ta tin tưởng người như vậy, sao người dám làm vậy với ta?

Lang Minh Triết khó thở dùng hết sức văng nàng ra, Nhã Tịnh bị văng ra tới góc giường lại vô cùng mạnh mẽ đứng dậy.



- Nàng hôm qua say, ta tìm thấy nàng ở bên hồ! Vác nàng về, chưa về tới nơi nàng đã phóng uế lên cả người ta và nàng! Khó khăn lắm mới thu xếp ổn thỏa cho nàng, nàng lại đánh ta?

Nàng rất mau load xong lời hắn, vậy là đêm qua hai người không xảy ra chuyện gì? Nàng mỉm cười nhìn Lang Minh Triết bên mặt vẫn còn in một dấu tay ngại ngùng nói.

- À! Thực ra là người đang mơ đó, tỉnh lại đi! Ta đi trước!

Nhã Tịnh định chạy liền bị Lang Minh Triết dùng đôi chân thon dài hữu lực nhấc lại.

- Hình như không xảy ra việc gì khiến nàng thất vọng nhỉ, dù sao hôm nay ta cũng xin nghỉ! Để ta cùng nàng làm chuyện gì đó nhé!

Lang Minh Triết đè nàng nằm xuống dưới thân hắn, Nhã Tịnh dùng đầu đập tới "Cốp" Lang Minh Triết lần hai ôm đau trên đầu.

- Phu, phu nhân! Người là đang ám hại phu quân sao?

Nàng mỉm cười, vỗ vỗ lên má Lang Minh Triết.

- Ta đang giúp người tỉnh mộng, không cần cảm ơn!

Vùng dậy khỏi kiềm chế, Nhã Tịnh vội vơ đống y phục rời đi giống như nàng còn dám ở đây giây phút nào Lang Minh Triết sẽ giết nàng vậy!

Đám Ý Hiên vẫn đang ngủ quên bên thềm cỏ được giai đinh khẽ lay dậy. Vừa tỉnh lại, Ý Hiên nhìn thấy trước mặt mình là tên đầu gỗ A Vệ liền đỏ mặt, quay lại liền thấy Diễm An, Lưu sư phụ hình như đã sớm rời đi.

"Bộp!"

Hình ảnh này hơi quen quen, Diễm An tát vào mặt Ý Hiên. Chưa để hắn kịp nổi cáu.

"Bộp bộp bộp!"

Diễm An liên tiếp tát vào Ý Hiên ba cái, sau đó nàng ta dùng giọng điệu ngái ngủ lên tiếng.

- Ủa, không phải mơ sao? Có cảm giác đánh tên đáng ghét thật này!

Một lời nói ra, mọi chuyện được thay thế bằng một sự im lặng đáng sợ.

- Tôi giết cô!

A Vệ nghe thấy tiếng gào lên, có chút kinh ngạc.

- Giết gì? Ở đâu có án mạng?

Ý Hiên nghe người đằng sau mình đã dậy, "bùm" khuân mặt biến đỏ. A Hoa cảm thấy có biến, bản tính hóng hớt cũng trỗi dậy. Vừa mở mắt đập vào mắt nàng ta là hai nam nhân ngồi cạnh nhau giống như sắp ôm nhau vào lòng.

- Không cần để ý ta đâu, cứ tiếp tục đi!

Nhã Tịnh vừa bước chân tới cửa nghe A Hoa nói vậy vô cùng hóng hớt chạy tới.

- Có chuyện gì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.