Thần thích ăn cay, món cay Tứ Xuyên nghe đồn rất ngon. Đáng tiếc ta chưa từng được thử, nghe nói rau chua vùng Đông Bắc cũng không tệ! Ta còn thích rượu hoa đào vương phi ủ, còn thích món khoai tây chiên. Thích cắn hạt dưa, ăn thịt khô. Thích thổi tiêu mỗi khi đên xuống, thích ngắm trăng, thích đi dạo. Thích trồng hoa, cũng thích dạo chơi khắp nơi.
Nhã Tịnh thấy sở thích của hắn hơi quen quen, nhưng rằng nàng chẳng để tâm lại hỏi tiếp.
- Vậy ngươi không thích thứ gì?
A Vệ nhìn trời cao xanh thẳm, hắn như nhớ tới điều gì đó.
- Thần ghét trời nắng, cũng ghét trời mưa. Không thích Đông lạnh, cũng không thích hè nóng. Không thích dư vị sau cơn say, không thích bản thân mình.
Nhã Tịnh ngưng bút, nhìn qua A Vệ chân thật nhìn mình. "ghét trời nắng, cũng ghét trời mưa. Không thích Đông lạnh, cũng không thích hè nóng. Không thích dư vị sau cơn say, không thích bản thân mình." đó là câu nàng từng nói khi cùng nhóm Diễm An đi tới Thượng Quan huyện.
- A Vệ, ngươi lại đùa ta sao? Đó là câu ta nói mà!
A Vệ khẽ cười, hắn không đùa. Đó thực sự là điều hắn ghét. Ghét trời nắng vì người trong lòng hắn cũng ghét cái nắng oi ả, ghét trời mưa vì người hắn thích chẳng thể ra ngoài dạo chơi. Vì vậy hắn chẳng thể ngắm nhìn, nên hắn ghét. Không thích mùa Đông lạnh, nhìn bàn tay nho nhỏ xoa xoa lấy nhau. Hắn hiểu cái rét căm của kinh thành này sẽ chẳng thể khiến ai yêu thích, vì vậy nên hắn không thích. Hắn ghét cái nóng của mùa hè, khiến cho người hắn thích mỗi ngày đều cau có khó chịu cả người bực dọc. Hắn ghét cái ánh nắng chói chang kia, chiếu xuống và cho người tỏa sáng khiến hắn chẳng thể rời mắt. Ghét dư vị sau cơn say, bởi lẽ điều đó khiến hắn đau đầu. Chính vì vậy hắn chẳng mấy khi uống rượu, trừ loại rượu đó. Hắn chán ghét bản thân mình, chỉ là một kẻ bình thường vô dụng. Chẳng xứng đáng với tình yêu của mình, thật không xứng đáng.
- Haha, vương phi người vẫn nhớ nhỉ? Không lừa người được rồi, ta chỉ ghét bản thân mình thôi! Còn mấy cái kia là giả cả. Ta thích trăng mùa Đông, thích gió mùa hè! Vậy thì sao có thể ghét được chứ?
Nhã Tịnh gật gù cười, sau đó nhìn lại sở thích dài dằng dặc của hắn có chút ba chấm. Không ngờ tới, một tên đầu gỗ như A Vệ lại có tâm hồn thơ mộng và mỏng manh tới vậy. Vậy thì làm sao có thể ghép hai thụ với nhau đây? Nàng nghĩ A Vệ là người nhìn qua có vẻ A nhưng sau đó tiếp xúc lâu mới biết là O. Chu choa, nàng có cảm giác mối tình này thủng lỗ chỗ rồi!
- Ngươi nói xem, nhìn ngươi không giống người có sở thích như vậy! Còn món cay Tứ Xuyên, tối nay ta sẽ làm cho ngươi ăn! Chúng ta lại làm một chút tại bờ hồ nhé?
Nghe Nhã Tịnh nói vậy, A Vệ gật nhẹ đầu. Dù sao từ chối cũng là hành động tệ. Không tốt. Thấy hắn gật đầu, Nhã Tịnh mỉm cười tiếp tục.
- Càng không ngờ tới, ngươi lại có nhiều sở thích giống ta như vậy! Đúng rồi A Vệ, ngươi theo vương gia lâu chưa?
A Vệ nghe lời nàng hỏi, ánh mắt của hắn liền thay đổi. Vương gia có ân với hắn, người mang hắn từ chợ nô lệ về. Cho hắn cái ăn, cho hắn công việc. Cho hắn sống cuộc sống bao kẻ mơ ước, ân nghĩa lớn lao khiến cho hắn nguyện hi sinh tính mạng. Đã bao lâu rồi nhỉ? Từ khi hai người chỉ là những tên nhóc nhỏ bé...
- Đã hơn mười năm, ta ở bên cạnh người, phục vụ cho người.
Nhã Tịnh cũng không mấy kinh ngạc vì câu trả lời này, bởi lẽ đôi khi Nhã Tịnh thấy hai người họ không cần nói. Chỉ cần một ánh mắt, Lang Minh Triết và A Vệ đều hiểu được thứ người kia muốn là gì, nếu không phải Ý Hiên có tình. Nàng còn đang chèo tiểu Vương gia và hộ vệ thân tín đâu! Nghe kích thích biết bao nhiêu chứ?
Luận bao nhiêu nữ trung hào kiệt, người có đủ năng lực và ước mơ muốn đội mũ xanh lên đầu mình chắc cũng chỉ có mình nàng.
- Đã lâu như vậy rồi, ngươi xem! Ngay cả Vương gia cũng đã có hài tử, ngươi có ý trung nhân hay chưa? Hình mẫu lí tưởng mà ngươi thích là gì?
Lật một trang khác, A Vệ liền hiểu ý của nàng rồi!
- Vương phi, người không cần lo lắng cho thần! Thần vốn dĩ chẳng có mấy thời gian bàn tới chuyện đại sự, càng chưa kể tới bản thân vốn dĩ thường hay phiêu bạt sao có thể khiến người chờ mong? Thần không ôm tư tình khi nghiệp lớn chưa thành, càng không mong ôm được mộng tưởng đó! Cầu vương phi hiểu cho thần!
Nhã Tịnh nghe vậy liền ngơ người rồi, nàng chỉ là muốn hỏi thăm đối chít, sao hắn lại sợ hãi vậy chứ?
- A Vệ, ngươi đừng hiểu lầm! Ta chỉ là muốn hỏi ngươi có ý trung nhân hay chưa mà thôi! Cả hình mẫu lí tưởng của ngươi nữa, không sót thứ gì. Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu mà! Ta chỉ lo cho ngươi, suốt ngày công việc mà quên đi thế giới này có những thứ còn quan trọng hơn công việc. Ví như khi ngươi về lại căn nhà ngươi sống sẽ có sẵn một người, người đó đang múc bát cháo nóng hổi cho ngươi không phải sẽ rất hạnh phúc sao? Khi trời mưa, sẽ có một người nhắc nhở ngươi mang dù. Khi trở đông, sẽ có một người mỗi đêm ôm lấy ngươi. Hai người cùng nhau chia sẻ hơi ấm, cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Đời người không ngắn cũng chẳng dài, mỗi ngày đều trôi qua rất mau. Ngươi chẳng thể một mình đi tới cuối đời trong cô độc, nếu như có một người bên cạnh ngươi. Đó mới là tốt!
A Vệ suy ngẫm lời nói của nàng, hắn lại hỏi.
- Người đó mỗi tối sẽ nấu cho ta những bữa ăn ngon như người vẫn thường nấu cho vương gia sao?
Nhã Tịnh chợt quên không hỏi rằng Ý Hiên có biết nấu ăn hay không, cắn răng trả lời bừa.
- Đúng vậy!
A Vệ vẫn không trả lời thêm, Nhã Tịnh tiếp tục hỏi.
- Vậy ngươi thích người như nào?
Nhìn Nhã Tịnh không có ý buông tha, A Vệ liền hiểu nàng muốn hắn thành thân rồi. Nhưng trong lòng hắn vạn phần không muốn, đúng là có một người bên cạnh rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng đó là người mà bản thân yêu. Không phải chỉ là làm cho tốt nhiệm vụ của một phu quân, còn phải yêu người đó. Đó mới là một gia đình hạnh phúc.
- Người ta thích, thích uống rượu nhưng không phải một con sâu rượu. Thích chơi những trò khác lạ, nhưng lại rất có tài! Có biết chơi đàn, hát rất hay. Có thể nữa thì xinh đẹp một chút!
Nhã Tịnh trong đầu có thể nhảy số liên tục rồi! Ý Hiên vừa hay hoàn toàn phù hợp, đúng là phi thường hoàn mỹ! Lần ghép duyên này, Nhã Tịnh ta đây nắm chắc rồi!
- Vậy A Vệ, nếu một nam nhân thích ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào?
A Vệ không lường trước được Nhã Tịnh lại hỏi câu này, hắn lưỡng lự đôi chút rồi trả lời.
- Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, thiết nghĩ rằng đó là chuyện bình thường.
Ai cũng có thể có quyền theo đuổi tình yêu của mình, trừ hắn. Hơn nữa, cũng là người đó thích mình. Mặc kệ là được, hắn không muốn rước thêm phiền phức vào người.
- Ngươi có hình mẫu sẵn vậy rồi, vậy mà vần chưa có ai lọt vào mắt ngươi hay sao A Vệ? Đúng là đáng tiếc mà, cũng may mắn nữa. Ngươi thấy Ý Hiên là người như nào?
- À! Ý Hiện là một người tốt, một người huynh đệ rất quan trọng với ta.
May mắn Ý Hiên vẫn còn cơ hội, nhưng câu sau nàng nói nhỏ. A Vệ cũng không để ý nên không hề nghe thấy.
- Vậy được rồi, ngươi có thể trở về rồi! Tối nay chúng ta không gặp không về, ta phải vè ôm tiểu bảo đây!
Nói rồi Nhã Tịnh phi thân rời đi, để lại A Vệ vẫn còn ngơ ngác nhìn theo bóng nàng.
Vừa quay về, Nhã Tịnh lại xà tới ôm ôm bế bế Thiệu Huy, nàng thường gọi thằng bé là "Bảo Bảo" đúng là bảo bối của nàng mà.
- Bảo Bảo, mẫu thân đưa con đi thông báo tin tốt cho Ý Hiên thúc thúc nhé!
Bẹo bẹo má đầy đặn của tiểu bảo, Nhã Tịnh không kìm được lòng mà hôn cái "chóc" lên má thằng bé.
- Các ngươi có thấy Ý Hiên đâu không?
Thấy mọi người đều lắc đầu, Nhã Tịnh có chút lo lắng. Có lẽ hắn đi làm việc cho Lang Minh Triết rồi?
- Các ngươi có thấy Diễm An đâu không?
Lại một lần nữa là cái lắc đầu quen thuộc, Nhã Tịnh liền có chút cảm giác không ổn.
- A Hoa!
Nàng chạy đi tìm A Hoa, may mắn nàng ta vẫn đang làm việc trong Vương phủ.
- Giúp ta trông chừng Bảo Bảo, ta đi có việc đôi chút!
Nói rồi Nhã Tịnh vội rời đi, A Hoa như nhớ tới gì đó vội nói.
- Vương phi! Người không được ra ngoài đâu, Vương Phi!
A Hoa gào lên, nhưng không ai ngăn được nàng. Cuối cùng thị vệ của Lang Minh Triết đành đứng ra ngăn cản nàng, Nhã Tịnh nhìn hàng đao trước mặt nhíu mày.
- Hôm nay là ngày gì?
- Bẩm, hôm nay là ngày tướng quân Nhã Lâm bị chặt tay theo đúng cá cược. Cũng là ngày tiểu thư Nhã Tịnh sẽ lên đài hành quyết!
Nhã Tịnh ngơ ngác, không phải nói là tuần sau hay sao? Sao lại nhanh như vậy?
- Không được, ngươi cho ta ra một chút thôi! Ta sẽ không quậy phá đâu! Cho ta ra ngoài!
- Vương gia có căn dặn lại, nếu vương phi muốn ra ngoài phải đưa tờ giấy này cho vương phi. Sau khi người đọc xong muốn làm gì thì làm!
Nhã Tịnh vội vã nắm lấy tờ giấy, bên trong chính là chữ của Lang Minh Triết.
"Nhã Tịnh, nàng an tâm. Điều ta hứa với nàng thì ta sẽ thực hiện, Nhã Như Tuyết sẽ không chết. Nhưng cánh tay của phụ thân nàng ta nhất định lấy, ta chỉ có cách như vậy sau này mới dễ bề làm việc. Nàng hãy chờ ta chút nhé, sau khi xong việc, ta nhất định sẽ đem hai người bạn của nàng trở về an toàn. Ta lấy họ đi làm gì, nàng hiểu mà đúng không?
Nhã Tịnh yên lặng, nhưng nàng lại nảy sinh đôi chút nghi hoặc, bởi lẽ mới ba ngày trước nàng xin Lang Minh Triết đi gặp Nhã Như Tuyết. Bởi lẽ chỉ có hắn mới có quyền cho ai vào gặp nàng ta, vậy mà hắn lại từ chối. Nàng không hiểu tại sao Lang Minh Triết phải làm như vậy. Nhưng, lần này nàng có thể tin hắn hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]