Nhã Tịnh cùng Lang Minh Triết sẽ đi săn với nhau, quay lại nhìn thêm. Quả nhiên Tư Hạ cũng đi theo, Nhã Tịnh không quá bận tâm. Theo tình tiết truyện bình thường, hẳn đây sẽ là cơ hội của đám sát thủ nhỉ? Ám sát Hoàng thượng khi đang trong lễ săn bắn, không bao giờ lỗi mốt! Nhưng chỉ có tác dụng khi là nam phụ, nam chính như Lang Minh Triết thì làm sao đo ván được. Nhã Tịnh chẳng bận tâm lắm, dù sao nếu chết kẻ có khả năng bay màu là nàng!
- Đúng rồi! Hôm nay có vẻ được rất nhiều thỏ, ta làm thịt thỏ cho nàng ăn nhé?
Nhã Tịnh chưa kịp nói, Tư Hạ đã sớm chen lời.
- A! Thỏ đáng yêu như vậy, sao người có thể ăn thịt chứ?
Ồ, để nàng diễn cùng nhé! Giữ lấy Lang Minh Triết đang muốn nói, Nhã Tịnh mỉm cười.
- Theo Tư Hạ công chúa, heo có đáng yêu không?
Tư Hạ khó hiểu với câu hỏi của nàng, nhưng vẫn gật đầu.
- Heo đáng yêu.
- Vậy sao người cũng ăn thịt heo? Nếu người thấy thỏ đáng yêu, vậy thì đừng ăn nữa! Để ta ăn cho! Ta quen đóng vai ác rồi, thà ác còn hơn chết đói. Có phải vì người thấy động vật đáng yêu không cho con dân săn, con dân của người mới đói khổ như vậy?
- Không phải! Ta chỉ là thấy thỏ đáng yêu mà thôi!
Nàng nhẹ nhếch khóe môi, cả ba đi vào sâu trong rừng hơn. Nàng khẽ xoay nhẫn, bây giờ tới lúc mấy tên sát thủ lên sàn diễn rồi nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928058/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.