Nhã Tịnh ngẩn ngơ nghe A Hoa nói, chuyện sẽ là thật sao? Nàng lạc mất tiểu Bảo, tiểu Bảo trong tay nàng. Lúc đó nàng còn đang ôm thằng bé, hơi ấm đó khi nàng hồi tưởng lại vẫn như vài giây trước. Vậy mà, vậy mà. Nhã Tịnh nhắm đôi mắt lại, lệ lại tuôn ra. Mùa đông tới rồi, vậy mà nàng lại chẳng thấy lạnh.
- Hoàng hậu, người hãy mau vào trong. Người còn đang dưỡng thương!
A Hoa khóc xong, không nhịn được nhắc nhở Nhã Tịnh. Nàng nhìn xuống, cánh tay nàng còn đang đau đớn, cả người thi thoảng vẫn chảy máu yên lặng.
- Ừm, cũng nên vào trong rồi!
Chờ mùa xuân tới, đầu xuân ngày hai năm tháng một, Lang Minh Triết sẽ cưới lấy Tư Hạ. Giờ đây, để có một lễ cưới long trọng, Lang Minh Triết dốc sức tìm loại hoa nàng ta thích nhất. Nhìn cây Lưu Li khó khăn lắm nàng mới trồng được bị bọn họ dẵm tới gần nát, Nhã Tịnh cũng là không nhịn được. Cố gắng vun xới, cố gắng trồng lại. Nhưng rằng qua hôm sau, hoa vẫn là bị tuyết vùi lấp. Vết chân còn nguyên!
Nàng ngẩn ngơ nhìn nơi đó, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi A Hoa.
- Ta đã không còn gia đình, không còn tiểu Bảo, thậm chí người ta coi là gia đình cũng không còn, tại sao ngay cả một bông hoa họ cũng nhẫn tâm cướp đi của ta? Bây giờ, ngoài ngươi ra. Ta thật sự sắp không còn gì nữa rồi!
Bám lấy A Hoa đang khóc lóc như cọng rơm cứu mạng, Nhã Tịnh yếu ớt thì thào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928053/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.