Hắn muốn một lần đánh liều, còn hơn chôn xác nơi núi rừng âm u này!
- Ta muốn sống, xin người! Hãy cho ta con đường sống, ta nhất định sẽ nghe theo người!
Nàng nhìn qua, tay khẽ phất quạt mỉm cười. Có vẻ như lần này lại trọng dụng tới tài năng của Ý Hiên rồi, hắn chắc chắn sẽ làm được!
Đem Hoàng hậu giả ra, nàng nhìn nàng ta một lượt rồi tặc lưỡi, đem ánh mắt ném cho Diễm An. Diễm An ném tới một cây thương, vậy mà vị Hoàng hậu giả kia cũng không đỡ được. Nhã Tịnh thở dài, lần này nàng mới bắt đầu nói.
- Cho ta biết tên họ các ngươi, chúng ta dễ xưng hô!
Tên kia lập tức nhìn qua nàng cúi đầu cung kính nói.
- Tiểu nhân tên Hào Kiện!
Nhã Tịnh thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình, ngày xưa khi xin tham gia vào Dạ Nguyệt sơn trang nuôi trí lớn nàng cũng lấy tên của hắn. Bây giờ gặp được người trùng tên thật, nàng đúng là giống như bốc được giải độc đắc vậy!
- Tên nữ nhân kia?
- Nàng ta tên Như Ý! Tiểu nhân lấy được nàng ta từ một gánh buôn nhỏ, không có phụ mẫu!
Nàng nhìn qua đám chúng, đúng là lớn gan! Vì nàng vẫn mang trên mình lớp mặt nạ, bọn chúng chẳng thể nhìn ra. Lúc này nàng mới tiếp tục lên tiếng.
- Sự thật thì, Hoàng hậu tên thật là Nhã Tịnh, từng làm quân lính! Trên người nàng có rất nhiều vết sẹo, lồi có, lõm có! To có, nhỏ có! Nhưng những vết sẹo đó, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928031/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.