Nhã Tịnh chẳng mong Lang Minh Triết có thể nghe lời mình, do hắn cố chấp. Tính cố chấp đã khiến nàng chẳng thể nhìn lại thêm một lần nữa. Bước tới, nàng trả lại hắn dây tơ hắn kết, kết thúc rồi. Bây giờ giữa họ đã không còn gì nữa. Toàn bộ đã chấm dứt, nhìn lên khuân mặt tiều tụy kia, nàng nở một nụ cười.
- Lang vương, phận duyên đã định. Chúng ta hà chi cố chấp, thế gian nữ nhân nhiều vô kể. Chúng ta hãy buông tha nhau đi, ta đã có phu quân yêu thương. Nhất định sẽ thật hạnh phúc! Vậy nên, người sau này cũng hãy thật hạnh phúc!
- Tại sao nàng lại làm như vậy với ta? Tại sao lại bước vào thế giới của ta, để ta yêu nàng, lại tuyệt tình bước đi?
- Ta đã nói với người lúc trước, chỉ muốn có một phu quân bình phàm. Ta biết, chiến sự sắp nổ ra, người không thể từ bỏ. Cô thành chẳng còn bóng nhạn bay, quạ đen đã chực chờ. Người thiện chẳng còn mấy, bách tính đều chỉ có thể trông chờ vào hi vọng và may mắn, người không thể bỏ giang sơn bách tính. Ta cũng không thể bỏ lại đất nước của ta. Phụ thân đã bàn bạc hôn sự cùng Tư Đồ quốc, ta cũng nguyện ý cùng chàng. Lang vương, mong người đừng phụ kỳ vọng bách tính!
Đừng phụ hi vọng của ta, chỉ kết giao ước cùng Tư Đồ quốc Khánh quốc mới có khả năng sống sót sau làn sóng này!
- Sẽ nhanh thôi, một đời chẳng được bao lâu. Ta không biết khi nào sẽ mất đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2927975/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.